Đỏ
Tác giả: Cát Chan
Thể loại: Ngắn, xuyên không, âm u, bí ẩn, incest
________
Tôi tỉnh dậy trong căn phòng ngập tràn mùi trầm hương. Ngay từ những ánh nhìn đầu tiên, tôi đã bị ấn tượng bởi tấm lụa mỏng bay phất phơ treo ở đầu giường. Cái màu đỏ tươi nhuộm tấm lụa thành một bể máu trôi nổi vốn dĩ đã rất nổi bật, thế mà điểm xuyết lên đó lại là những đóa hoa bỉ ngạn được cách điệu thành màu đen tuyền, bắt mắt lại càng thêm bắt mắt. Tôi không thể nào biết được dụng ý của người thiết kế cũng như người bỏ tiền ra mua tấm lụa xa xỉ, đắt tiền và… có chút kỳ quặc này. Không riêng gì lụa, mọi thứ trong căn phòng đều thể hiện một sự xa hoa, quý phái bậc nhất.Từ bộ ấm trà gốm xanh ngọc bích đặt ngay ngắn trên chiếc bàn gỗ gụ, đến mảnh gương đồng được khảm đá quý nằm chễm chệ bên dưới những bức tranh sơn thủy trân quý thanh nhã.
Lúc này tôi không hiểu nổi bản thân mình. Đầu tôi trống rỗng như một thân cây gỗ bị khoét ruột, thế nhưng lại rất tỉnh táo để đánh giá tình hình xung quanh. Đối với tôi, đây là một nơi không lạ nhưng không đến nỗi thân quen. Những thứ đồ vật bày biện trong phòng tạo cho tôi một cảm giác kì quái như lần đầu tiên tôi nhìn thấy chúng, khiến tôi ngột ngạt và thậm chí là ghê sợ. Mảnh vải lụa như một con quái thú đáng sợ đang cười khẩy trước vẻ mặt ngờ nghệch của tôi. Và những thứ xung quanh là những tên đồng lõa ác ôn. Chúng phụ họa cho tên quái vật đùa giỡn tôi, cười nhạo tôi.
Chẳng mấy chốc, từng đợt choáng váng ập tới như kháng nghị, như che giấu sự sợ hãi đang cuồng cuộng dâng trào trong mỗi tế bào thần kinh. Não bộ tự động tiết ra một loại thuốc gây mê khiến hai mắt tôi díp lại. Cơn buồn ngủ nhanh chóng chi phối toàn bộ cơ thể tôi. Trước khi tôi kịp nhắm mắt hoàn toàn, một tia sáng lọt vào khe cửa phá tan cái bóng tối mù mịt, tù túng của căn phòng.
Dưới ánh hoàng hôn đỏ như son, cô gái trẻ say ngủ như chưa hề tỉnh dậy.
*******
“Công chúa, sao người lại ngồi ở đây? Gió đêm lạnh lắm!” Tiểu nô tì nhăn nhó chạy đến. Nàng ta vừa phụng phịu nhắc nhở, vừa nhanh nhẹn kéo áo khoác của mình xuống phủ lên người cô gái đang trầm tư ngắm trăng.
Cô gái hơi giật mình trước hành động của tiểu nô tì, nhưng rồi cũng nhanh chóng trở về bộ dạng đạm mạc yên tĩnh. Nàng nhẹ nhàng vươn tay kéo tấm áo khoác ôm trọn lấy cơ thể. Miệng không quên nở nụ cười nói tiếng cảm ơn.
“Công chúa thật là! Người không lo cho bản thân mình thì cũng lo một chút cho nô tì chứ. Người mà đổ bệnh thêm một lần nữa thôi thì nô tì dù có chín cái mạng cũng không đền tội nổi.” Tiểu nô tì không ngại bộc lộ sự hờn dỗi. Sau đó, nàng ta lải nhải không ngừng với cô gái. Dường như sự cách biệt thân phận và hàng loạt những cung quy cơ bản đã bị nàng ta bỏ hết qua một bên.
Cô gái được gọi là “công chúa” cũng không buộc giọng trách tội. Nàng vẫn cười, một nụ cười nhẹ như gió, lại đẹp như hoa nở sớm tàn, phảng phất chút tiêu điều, mệt mỏi. Dưới ánh trăng vàng sáng rọi, bóng dáng cô gái đẹp huyền ảo tựa sương khói. Cái đẹp ấy đã đi vào thơ ca cổ điển, dưới nét bút tài hoa của bậc thi gia:
“Làn thu thủy nét xuân sơn
Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh.”
Nàng ngẩng đầu nhìn trăng nhưng lòng nàng lại hướng về một phương trời xa xăm vô định. Đúng là! Thời gian như bóng cau qua cửa sổ. Mới hôm qua còn ngây ngốc tỉnh dậy không hiểu điều gì, thế mà bẵng đi một lúc đã được ba tháng sống với thân phận mới. Ba tháng không ngắn cũng không dài, vừa đủ để một bóng ma vật vờ hòa nhập với thế giới xa lạ và đầy màu sắc.
Nàng thở hắt ra, tự cười đùa số phận quái gở của bản thân. Thân phận mới – một cơ thể sống hiện hữu giữa đất trời – quả là một trò chơi có tính kích thích cao! Nàng đưa bàn tay trắng nõn ngọc ngà của mình lên, chầm chậm che khuất ánh trăng đang lung linh tỏa sáng. Ta ghét thứ ánh sáng đạm mạc này! Trong đầu bỗng ngân vang tiếng thơ của một người nào đó:
“Uống đi cho đỡ khô hầu,
Uống đi cho bớt cái sầu miên man.
Có ai nuốt ánh trăng vàng,
Có ai nuốt cả bóng nàng tiên nga.”
Nuốt trăng! Nuốt trăng! Nuốt trăng! Những từ đó lặp đi lặp lại trong đầu nàng như một khúc ca nguyền rủa. Nàng nghiêng đầu, các ngón tay tự động thả lỏng và tách ra thành kẽ hở nho nhỏ. Như một phản xạ tự nhiên, nàng nhắm mắt trái lại, mắt phải xuyên qua kẽ hở nhìn thẳng vào không gian tối đen phía trước. Khác hẳn những gì nàng tưởng tượng. Ở phía bên kia bàn tay, ánh trăng vàng không xuất hiện. Chiếc bánh đa tròn vành vạch ấy đã bị cắn dở một miếng. Người ăn nó có vẻ rất chuộng vị cay. Bởi vì chiếc bánh đa ấy đang bị nhúng chìm trong những vệt tương đỏ thẫm.
“Công chúa, nàng đang làm gì thế?” Một giọng nói đột ngột vang lên không báo trước.
Nàng không hề giật mình. Các ngón tay chỉ hơi run nhẹ, sau đó lại trở về trạng thái bất động như chưa có chuyện gì xảy ra.
Người nọ đi tới bên cạnh nàng. Tiếng bước chân nhẹ tênh, không hiểu sao nàng vẫn cảm nhận được.
“Ph… ” Tiểu nô tì kinh ngạc định la toáng lên. Người nọ kịp ra hiệu gì đó, tiểu cung nữ che miệng cúi đầu rồi cuống quýt chạy đi.
Nàng vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu. Mắt không chớp, đầu không xoay, tay vẫn lơ lửng giữa không trung.
Người nọ cười nhẹ, vẫn chất giọng trầm ấm đó, hắn nói: “Công chúa dạo này thật thích ngắm trăng.”
Nàng im lặng.
“Ta bận bịu với công việc, bao năm qua đã quên mất rất nhiều thú vui. Nay rất có nhã hứng cùng công chúa bầu bạn ngắm trăng. Nhưng vừa đến thì trăng cũng mất hút sau những đám mây. Thật đáng tiếc!” Nói xong, hắn lại cười. Nụ cười phiêu diêu tự tại, khó nắm bắt như chính con người hắn vậy.
Nàng chậm rãi hạ bàn tay xuống, mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước. Quả thật đúng như lời hắn nói. Trăng đã biến mất tự lúc nào. Có lẽ là trời sắp đổ mưa rồi, mây mù thay nhau ùng ùng kéo tới như đi hội. Bầu trời đen hơn, tối tăm hơn, bí ẩn hơn.
“Không còn trăng để ngắm nữa rồi. Công chúa, nên đi ngủ thôi.” Người nọ vừa nói, vừa dịu dàng nắm lấy tay nàng.
Vũ trụ bao la không hề xuất hiện những vì sao tinh tú, chỉ còn lại một hố đen sâu vô cùng tận. Trước khi cửa phòng bị người nọ hoàn toàn khép lại, nàng ngước mắt lên nhìn bầu trời đen thâm thẩm. Cánh môi nâng lên rồi hạ xuống, tạo thành một từ ngữ ngay chính nàng cũng không thể hiểu nổi.
Mùi trầm hương bay lượn lờ khắp phòng. Tấm vải đỏ thêu hoa bỉ ngạn cứ một chốc lại bay lên theo những cơn gió luồn qua cửa sổ. Ngoài kia trời đang mưa tầm tã. Tiếng nước mưa va vào tường, vào mặt đất và cả mái ngói của căn phòng vẫn không thể gọi cô gái trẻ tỉnh khỏi cơn mê. Nàng vùi mặt vào trong tấm chăn dày thở đều đặn.
Bên cạnh nàng, người nọ vẫn chưa hề ngủ. Hắn đùa nghịch sợi tóc như tơ của nàng trong một thời gian dài mà không hề thấy nhàm chán. Bỗng nhiên, hắn đột ngột thay đổi động tác. Hắn chầm chậm lấy ngón tay chọc chọc vào gương mặt nàng. Đôi mắt hắn ánh lên những tia sáng thích thú và say mê.
“Bể máu! Nàng đang nói cái gì vậy?” Hắn cười khúc khích, lại tiếp tục lấy tay nghịch tóc cô gái trẻ.
Đêm dần trôi qua.
***
“Công chúa của ta, đến lúc phải tỉnh dậy rồi.” Lần theo giọng nói ngọt ngào trầm ấm, nàng thoát khỏi cơn mê một cách dễ dàng. Sáng nào cũng vậy, hắn luôn là người đầu tiên mà nàng nhìn thấy.
Hắn đỡ nàng đứng dậy, dịu dàng choàng từng lớp áo đã được chuẩn bị sẵn lên người nàng. Vẫn như mọi lần, váy áo đều cùng tông màu đỏ rực, mỗi ngày chỉ khác nhau ở họa tiết. Hôm qua là chim phượng, hôm kia là hoa sơn trà, hôm nay lại là một đàn bướm bay lả lơi rực rỡ sắc màu.
Sau khi đã ăn mặc tươm tất, nàng tự động tới ngồi đối diện với gương đồng. Người nọ mỉm cười theo sau. Theo thói quen, tay hắn bắt đầu cẩn thận chải từng lọn tóc của nàng. Tiếp đến, hắn sẽ khéo léo quấn tóc, rồi tỉ mỉ chọn trâm cài lên mái tóc. Mỗi lần như thế, nàng luôn để mặc hắn tùy ý làm theo sở thích. Hôm nay cũng không khác biệt. Kết thúc quá trình làm tóc, hắn cầm lấy hộp son trên bàn. Ngón tay ngọc ngà chấm vào son, nhẹ nhàng chà sát khắp cánh môi nàng. Son màu đỏ, mùi thơm ngào ngạt. Chỉ cần tán nhẹ và đều, chất son nhanh chóng sẽ thấm vào môi, từ sáng đến tối cũng không hề nhạt màu.
“Bây giờ ta phải lên triều. Hẳn là đến tối khuya mới về phủ được. Nàng có buồn chán thì bảo chúng nô tì dẫn đi quanh biệt uyển.” Hắn cất giọng nói mềm nhẹ an ủi nàng. Tay mơn trớn làn da trên khuôn mặt. Nghịch má chán chê, hắn nở một nụ cười ngọt ngào rồi mới đi ra khỏi phòng.
Nàng thẫn thờ nhìn theo bóng dáng hắn mất hút sau cánh cửa.
“Công chúa, ăn điểm tâm thôi.” Tiểu nô tì nhanh nhẹn dọn món ăn lên trên bàn. Nàng cầm đũa chậm rãi gấp thức ăn. Bữa sáng nhanh chóng trôi qua.
Nàng lại ngẩn người nhìn cảnh vật bên kia cửa sổ.
“Công chúa!” Tiểu nô tì lí nhí gọi nàng.
“Ừ.”
“Công chúa thích cái gì ạ?”
Thích? Nàng có thứ gì để mong ngóng sao? Nàng đưa mắt nhìn xuống bộ quần áo đang mặc trên người, chầm chậm trả lời:
“Trừ màu đỏ… cái gì cũng được.”
“Ối! Công chúa không thích màu đỏ?!” Tiểu nô tì bất ngờ kêu lên. Sau khi cố gắng suy nghĩ lí do tại sao, nàng ta gật gù tâm đắc nói rằng:”Cũng phải thôi! Lúc nào cũng chỉ nhìn thấy màu đỏ. Không nhàm mới lạ ấy.”
Nàng đảo tròn mắt. Cô bé này, thật ngây thơ quá đi! Nghĩ cái gì cũng nói ra cho người khác nghe. Không đúng! Cho dù không nói thì ai cũng biết nàng ta đang nghĩ gì. Vì tất cả đều được viết rõ ràng trên mặt cơ mà.
“Công chúa, em còn định thêu cho người một túi thơm màu đỏ để làm quà sinh nhật sắp tới của người ấy. Còn mua sẵn vải đỏ về nữa cơ. Chẳng nhẽ phải bỏ tiền mua tấm vải khác. Thật tốn kém… quá!” Nàng ta kéo kéo chiếc khăn tay. Miệng vểnh lên, hai má phồng lên lúng phúng. Đôi mắt lúng liếng hết đảo trái rồi đảo phải. Trông bộ dạng kia, thật giống một con thỏ ngốc nghếch lạc khỏi rừng.
Nàng không nhịn được che miệng phì cười.
“Công chúa! Người nói ta phải làm sao đây?” Nô tì ngốc kéo nhẹ ống tay áo của nàng. Khuôn mặt vẫn giữ nguyên bộ dạng buồn cười khi nãy. Chỉ có đôi mắt là chuyển từ trạng thái di động sang trạng thái đứng yên, chăm chú nhìn vào mắt nàng.
“Ngươi có thể nấu cho ta một bát phở.” Nói xong, nàng còn bồi thêm, “Tất nhiên ta không đòi hỏi loại thịt thượng hạng ở trong cung đâu.”
“Phở?” Nô tì ngốc đăm chiêu suy nghĩ, “Thứ đó thì cũng ít tốn kém thật… nhưng ngày nào nô tì chẳng nấu cho công chúa ăn được chứ.”
“Vậy ngươi muốn tặng ta thứ gì?” Nàng tò mò hỏi.
“… Nô tì muốn làm một thứ có thể để công chúa mang theo bên mình ấy.” Nô tì ngốc không hiểu sao lại đỏ mặt, hai mắt long lanh mơ màng. Hai bàn tay thoáng chốc nắm lại đưa lên trước ngực, những ngón tay đan vào nhau thật chặt.
Nàng im lặng nhìn bộ dạng kì quặc của nàng ta, bộ não bắt đầu vận chuyển. Trong nháy mắt, một hình ảnh thoáng hiện ra trong đầu.
“Hay ngươi đan cho ta một chiếc khăn choàng cổ bằng len đi.”
“Khăn choàng cổ?” Tiểu nô tì khó hiểu lặp lại, “Không phải công chúa đã có hơn chục cái khăn choàng cổ rồi sao?” Và tất cả đều làm bằng lông của loài chồn đỏ quý hiếm đó.
“A! Hay là công chúa không thích khăn choàng màu đỏ đúng không?” Tiểu nô tì reo lên như vừa phát hiện được một bí mật bất ngờ.
Nàng mỉm cười nhìn bộ dạng hớn hở của nàng ta. Thật đáng yêu!
“Ừ! Ngươi làm cho ta một cái khác nhé!”
“Vâng ạ!” Tiểu nô tì thoải mái trả lời. Nhưng được một lúc, nàng ta lại xịu mặt nói nhỏ “Nhưng đan len là làm gì cơ chứ?”
“Ngươi không biết đan len?” Nàng khó hiểu hỏi.
“Vâ… ng!” Tiểu nô tì cúi thấp đầu, tỏ vẻ xấu hổ và bất lực.
“Vậy để ta chỉ ngươi làm.”
“Thật không ạ!” Nàng ta vui sướng hét ầm lên, chợt nhớ ra điều gì, nàng ta lại đau khổ than. “Vậy là hết bất ngờ rồi.”
“Không sao! Ta chỉ ngươi cách đan. Nhưng về màu sắc, trang trí thì ngươi có thể tùy ý chọn.”
“Tốt quá! Vậy từ mai công chúa bắt đầu chỉ em làm nha.”
“Ừ! Ngươi chuẩn bị cho ta hai thanh sắt, à không, hai thanh gỗ chuốt mỏng… “ Nàng chậm rãi dặn dò nàng ta.
Mặt trời lén lút chạy lên đỉnh tre tự lúc nào. Ánh nắng trãi dài khắp vườn, leo lên mái vòm cong cong. Vài tia nắng tinh nghịch chui tọt vào căn phòng, đem đến thứ ánh sáng ấm áp cho không gian tối tăm mịt mù lâu ngày. Mùi nắng sớm như một thứ thuốc an thần khiến lòng người thư thái.
Nàng mỉm cười nhìn bóng lưng nô tì ngốc hớn hở chạy đi. Khi bóng dáng nàng ta hoàn toàn biến mất cũng là lúc nụ cười trên môi chợt tắt.
Trong phủ công chúa có một khu vườn rất rộng. Nó nối với các con đường dẫn tới từng biệt uyển. Biệt uyển là cách gọi của các khu vườn nhỏ nằm phía trước những dãy nhà tách biệt. Mỗi biệt uyển sẽ có tên riêng đại diện cho khu nhà đó.
Nơi nàng đang sống là khu nhà rộng nhất phủ, và có thể xem là xa hoa nhất kinh thành. Nàng sẽ chẳng bao giờ biết được điều này nếu không tận mắt chứng kiến quá trình nó xây dựng và trang hoàng lộng lẫy. Nhưng có một sự thay đổi sau khi nàng tỉnh dậy, hệ thống nô tì và gia đinh trong phủ không còn đông đảo như trước kia nữa. Nhân sự đều được cắt giảm đáng kể, chỉ còn lại mấy bà vú già phục vụ lâu năm cùng với vài gia đinh và nô tì mới được tuyển chọn vào. Vân Nhi, cô bé ngốc nghếch kia, là một trong số những nô tì mới.
Trở lại vấn đề biệt uyển, có một điều rất thú vị. Khu nhà của nàng mang một cái tên rất khó hiểu, Vọng Nhân Uyển. Khác với những cái tên tao nhã thông thường, Vọng Nhân Uyển lại mang một ý nghĩa có vẻ sỗ sàng, lẳng lơ. “Vọng nhân” là chờ người, nhưng chờ ai, là chàng hay là nàng? “Chờ” vốn có nhiều sắc thái ý nghĩa. Tuy nàng vẫn chưa xác định cái tên ấy là phiếm chỉ sự đợi chờ tri kỷ hay là đợi chờ tình yêu, nhưng chờ đợi mỏi mòn đến nỗi phải đề chữ đặt tên thì chủ nhân của nó quả là rất manh động.
Chủ nhân của thân xác nàng đang chiếm giữ này, vốn đã là kẻ rất quái dị. Không những quái dị, mà còn rất “thẳng tính” nữa.
Nàng lê từng bước chân quanh Vọng Nhân Uyển. Ngoại trừ một vùng đất trồng hoa mẫu đơn trông có vẻ bắt mắt ra, quanh đây chẳng còn loại hoa cỏ nào khác dễ nhìn hơn. Hoa mẫu đơn có rất nhiều màu, từ màu hồng nhạt dịu nhẹ đến màu hồng đậm kiêu sa. Nhưng vị công chúa kia vẫn khăng khăng chung thủy với một màu đỏ tươi nồng thắm mĩ lệ.
Màu đỏ của hoa mẫu đơn trong khu vườn không những đẹp, mà còn rất kì dị. Cánh hoa nào cũng ngập trong sắc đỏ, không có chút xu hướng phai màu, nói chi là đến độ tàn úa. Theo thời gian, chúng vẫn giữ nguyên một trạng thái rực rỡ nhất, như một ngọn lửa bùng cháy không bao giờ bị dập tắt.
Nàng chán chường dời bước chân ra ngoài khu vườn chính. Ở ngoài này thì không gian rộng và bát ngát hơn, có đình đài trang nhã và cây cỏ tươi mát. Ngày trước bên cạnh đình nghỉ mát còn có một hồ nước rất lớn nuôi cá vàng. Nhưng sau khi cô công chúa chán đời nhảy hồ tự tử thì mặt hồ bị lấp vô thời hạn. Giờ đây khu vực này trở thành một bãi đã mòn mọc đầy cỏ dại.
Nàng thở dài, mắt tìm kiếm một chút dấu ấn mà hồ nước để lại, nhưng tuyệt nhiên chẳng có thứ gì ngoài tiếng mấy nhái kêu ồm ộp trong những vũng nước mưa tù đọng.
“Ôi trời! Công chúa, người định làm gì thế?” Một tiếng thét kinh hãi vang lên rạch ngang bầu trời yên tĩnh.
Nàng giật mình quay lại. Không biết từ khi nào bên cạnh nàng lại xuất hiện hai người lạ mặt. Người phát ra tiếng thét xé trời là một bà vú già trông rất hiền lành. Khuôn mặt bà ta lúc này hằng lên những vết nhăn tỏ vẻ lo lắng rất mực chân thành. Phía sau bà ta là một chàng trai có vẻ ngoài tuấn tú. Nét mặt hắn không biểu hiện điều gì đặc biệt ngoài một cái nhíu mày nhẹ bẫn. Chỉ trong nháy mắt, cái nhíu mày vốn dĩ đã không rõ ràng ấy biến mất như chưa hề tồn tại, trả lại cho hắn một gương mặt bình tĩnh và lạnh lùng. Một điều đặc biệt là hắn ta ngồi trên xe lăng. Bà vú già hẳn là người chăm sóc hàng ngày cho hắn ta.
“Công chúa…” Bà vú già bồn chồn gọi nàng.
Nàng liếc nhìn bà ta một cái, sau đó cười nhẹ:
“Ta chỉ đang ngắm cảnh thôi. Đừng lo lắng như thế.”
“Vâng. Là nô tì quá hấp tấp.” Bà vú già thở hắt ra, cúi đầu nhận sai.
Nàng im lặng không tỏ thái độ gì, quay mặt về phía ngôi đình. Nàng nhấc chân tiến vào bên trong đình, chọn một chổ ngồi xuống. Trên bàn đá đặt sẵn một ấm trà nhưng nước trà đã nguội lạnh. Nàng không để ý lắm, vẫn rót trà ra cốc định uống một ngụm cho đỡ cơn khát.
“Công chúa! Để nô tì pha ấm trà khác cho ngài. Nước trà đó không biết nấu từ khi nào, nhỡ đâu uống vào bị đau bụng thì sao?” Bà vú già vội vã ngăn ý định của nàng lại.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi đưa cốc trà cho bà ta. Bà ấy liền cung kính nhận lấy, tức tốc mang cả bộ bình trà đi “thanh tẩy” một lần.
Chàng trai tuấn tú điều khiển cho xe lăng tiến sát về phía đình. Bà vú già dường như không để ý đến hắn lắm. Nàng vẫn giữ vững nguyên tắc của mình: Im lặng là vàng, khi cần mới mở miệng!
Cứ thế, cả hai vẫn giữ im lặng.
Bà vú già đã trở lại. Bà ta nhanh nhẹn đi vào đình, kính cẩn rót một cốc trà dâng lên cho nàng. Chẳng mấy chốc, mùi trà lan tỏa trong không khí. Hương thơm ấy nhàn nhạt nhưng đủ sức làm say lòng người. Nước trà trong veo, không vươn chút cặn. Kì lạ là, nó lại mang màu đỏ của thứ rượu vang thượng hạng chứ không phải là màu vàng hay màu đỏ lớ thường thấy. Nàng khẽ nhếch môi. Cái mà cô gọi là trà hoa hồng… là thế này sao!?
Nâng cốc trà, nàng tao nhã nhấp một ngụm. Mùi hương xộc thẳng vào mũi, như say như túy. Trà mà không phải trà, giống rượu nhưng lại chẳng phải rượu. Quả là một thứ nước sáng tạo đến… quái dị!
“Ngươi không vào uống thử một cốc cho ấm bụng à?” Nàng thuận miệng cất lời mời, cũng không để ý việc đối phương có nhận lời hay không.
Khi xác nhận rằng hắn cũng chẳng mấy thiết tha với đề nghị lịch sự của nàng, nàng thoải mái tận hưởng phong cảnh đẹp đẽ xung quanh.
Trời đã sớm tắt nắng, chim cũng hối hả bay về tổ. Và những cơn gió thì đột ngột ngừng thổi tự bao giờ. Khu vườn không còn các âm thanh sống động của chim muông và tiếng rì rào của cây cỏ. Sự thiếu sức sống này, thật không khác gì nhiều năm về trước! Và còn có phần ảm đạm hơn nữa.
Nàng mơ màng hồi tưởng lại…
Phủ công chúa như một con quỷ dữ đang chìm vào giấc ngủ say. Sự u ám bao quanh nó khiến cho những con ma lang thang như tôi cũng phải e dè khiếp sợ. Cho nên, khi tôi còn là một linh hồn trong suốt bay lơ lửng, số lần tôi “trôi dạt” vào đây rất thưa thớt. Tôi chỉ đặc biệt xem nó là nơi nghỉ ngơi yên tĩnh sau một thời gian dài lê lết khắp mọi nơi.
Lắm lúc nhàm chán, tôi mới trích một ít thì giờ ít ỏi trong quỹ thời gian dài vô tận của mình để quan sát vị chủ nhân của căn phủ này. Những gì tôi thu thập được chỉ gói gọn trong câu: Công chúa được sủng và lập dị. Nói rõ ràng hơn là: Nàng ta có một ca ca hiện là hoàng đế đương triều; Ca ca nàng ta không ngại phung phí tiền của để nàng ta ăn sung mặc sướng; Tính tình nàng ta kỳ quặc, ít nói; Sở thích là ngẩn người và sưu tập những thứ màu đỏ. Cuộc sống của nàng chỉ quanh quẩn trong bốn bức tường của căn phòng tráng lệ và khu biệt uyển thiếu thốn sắc xanh.
Nói đến màu đỏ. Dường như vị công chúa này có một nỗi ám ảnh với nó. Mọi vật dụng hàng ngày của nàng ta đều là màu đỏ. Vì luôn giữ nguyên tắc là một con ma lịch sự nên tôi thường rất ít khi xâm nhập vào thế giới riêng của người khác. Nhưng có một lần, tôi đã không thể cưỡng lại sự tò mò mà lén lút vào phòng nàng ta. Ô trời! Và đó là giây phút mà tôi hối hận nhất trong suốt quá trình làm ma của mình, tôi hoàn toàn bị choáng ngợp bởi sắc đỏ. Các vật dụng đều dược làm bằng loại gỗ đỏ quý hiếm. Bình gốm đồng loạt vẽ các loại hoa màu đỏ và tranh treo tường cũng quệt đầy sơn đỏ. Chưa kể đến những cây trâm cài gắn ngọc trai đỏ, đá đỏ, hoa mẫu đơn đỏ, chuỗi hạt đỏ bày la liệt trên bàn trang điểm. Rất may mắn là tôi chưa chui vào tủ đồ của nàng ta.
Mua nhiều thứ cùng một tông màu, thật ra đó là một sở thích khá hay ho. Ví dụ như đời trước của tôi có rất nhiều đứa trẻ thích một căn phòng đồng bộ màu hồng phấn. Lí do là màu hồng gắn liền với hình tượng những nàng công chúa xinh đẹp trong các câu chuyện cổ tích.
Theo ý kiến của tôi, quần áo, xe cộ màu đỏ thể hiện sự sang trọng, sành điệu và quý phái. Màu đỏ cũng bộc lộ được sự vui mừng, hoan hỉ khi nó được chú trọng trong các lễ cưới thời phong kiến. Việc vị công chúa kia ưa chuộng màu đỏ cũng chẳng có gì là dị hợm. Ngoại trừ một điều, màu đỏ trong căn phòng của nàng ta hết sức rùng rợn. Trong các quyển truyện ma, nó được đúc kết thành một câu như thế này: “Căn phòng bị bao bọc trong một lớp âm khí dày đặc”. Nhấn mạnh hơn: “Màu đỏ là thứ màu sắc bị nguyền rủa”.
Bằng chứng cho hai câu văn trên là: Vị công chúa trong một ngày đẹp trời đã chán đời nhảy hồ tự tử. Không biết là may mắn hay bất hạnh, ngay lúc ấy thì tôi tình cờ đi ngang qua và trở thành linh hồn sống tạm trong thân xác của nàng ta.
Sau khi tỉnh dậy, có một số thứ trong phủ đã thay đổi và một số khác thì ngoài tầm hiểu biết của tôi. Tôi học cách im lặng và lạnh lùng.
Người nọ là một trong những kẻ tôi kiên dè nhất. Hắn ta quá nguy hiểm.
Và có một điểm tôi thắc mắc mãi. Tấm màn đỏ thẫm trong căn phòng ấy…
“Công chúa.” Bà vú già lên tiếng gọi nàng.
“Ừ.”
“Đến giờ ăn tối rồi ạ.”
“Ừ.” Nàng nhìn cảnh vật thêm một lúc nữa rồi đứng dậy chuẩn bị ra khỏi đình. Lúc này thì nàng mới nhận ra chàng trai ngồi xe lăng đã không còn ở đó nữa.
Nàng đắn đo một lúc, sau đó lên tiếng hỏi:
“Này, người vừa nảy là ai vậy?”
“Đó là tam vương gia, thưa công chúa.” Bà vú già có vẻ dè chừng trả lời.
“Tam vương gia?”
“Đúng vậy, thưa công chúa. Ngài ấy là con trai của Hoa quý nhân, vốn thân thể ốm yếu, nhiều bệnh, lại không được sủng. Chắc công chúa không còn nhớ, ba năm trước, ngài đã nói hoàng thượng cho tam vương gia vào phủ để tiện chăm sóc, giúp đỡ.”
“Ừ, ta đã quên rồi.” Nói xong, nàng bỏ đi.
Đêm tối dần buông xuống. Người hầu nhanh chóng dọn cơm lên trên bàn, sau đó thì đồng loạt lui ra ngoài. Căn phòng lạnh lẽo chỉ còn lại một mình nàng. Điểm tâm trên bàn được trang trí rất bắt mắt. Số lượng lẫn chất lượng đều đạt tiêu chuẩn của một bữa ăn ngon miệng đầy đủ chất dinh dưỡng. Nàng qua quýt động đũa. Hôm nay nàng cảm giác không thèm ăn như mọi khi.
Là một con ma chỉ biết hít không khí để sống, nàng đặc biệt ưa ăn và mong muốn được ăn. Cứ ngỡ “chán ăn” không có trong từ điển của nàng, không ngờ nó vẫn tồn tại ở một góc khuất nào đó để chờ thời cơ hiện hình.
Nàng mệt mỏi đặt đũa xuống, gọi người vào dọn bàn. Nàng không nghĩ rằng mình chán ăn là do vị giác. Có thể là sự ảnh hưởng từ tâm trạng. Vị tam vương gia kia chắc chắn không phải là lí do, vì nàng vốn dĩ cũng không quan tâm hắn ta là ai. Còn về cái phủ này có phải quỷ ám hay không, nàng cũng không bận tâm mấy. Nàng vốn dĩ là ma mà. Cùng lắm thì bị dọa chết một lần nữa!
Vậy là nguồn gốc là từ đâu đây?
“Công chúa! Công chúa!” Nô tì ngốc vui vẻ la lên. Qua cửa sổ, bóng dáng nàng ta chỉ vừa xuất hiện ở cổng biệt uyển, mà tiếng kêu thì đã vang vọng vào tận trong phòng.
Nàng cười mỉm. Cô ngốc về rồi!
“Em kiếm được hết mấy thứ công chúa nói rồi. Em nghe lời công chúa ra khỏi phủ hỏi xin mấy cha sứ ở nhà thờ ấy.” Nô tì ngốc hớn hở hô lên.
“Ừ.”
“Sáng mai công chúa chỉ em làm nhé.”
“Ừ.”
Nô tì ngốc cười tít mắt. Nàng ta không để ý lắm gương mặt đỏ bừng vì cố sức chạy nhanh của mình. Mồ hôi trên mặt chảy xuống nhễ nhại.
Nàng đứng dậy, nhẹ nhàng dùng cánh tay áo lau đi vệt mồ hôi trên gương mặt của nàng ta.
“Cô… công chúa!” Nàng ta lắp bắp nói. Hai cánh tay theo phản xạ nâng lên chắn trước mặt. “Để em tự lâu được rồi ạ.”
Nàng không để ý lắm vẫn tiếp tục xoa tay áo lên khuôn mặt trẻ con phì nộn của nàng ta.
“Thế đã ăn cơm chưa?”
“Chưa ạ.”
“Vậy ăn cơm với ta nhé?”
“Như thế sao được! Người là….” Nô tì ngốc kinh hãi hô lên.
Nàng liền lấy tay che lại cánh môi hồng đáng yêu của nàng ta.
“Suỵt! Phá lệ một buổi cũng có chết ai đâu.”
Nàng ta hơi ngẩn ra một tí, sau đó đưa một ngón tay lên gãi má, mặt phút chốc lại có xu thế chuyển sang màu hồng.
“Vâ… ng ạ.”
Vị giác của tôi đã trở lại rồi. Ra là tại cô ngốc này ảnh hưởng cả. Vậy nên…
“Em phải chịu trách nhiệm!” Nàng dõng dạt quyết định.
“Gì cơ ạ?” Cô ngốc giật bắn mình cầm chén cơm đầy ắp thức ăn nhìn nàng. Đôi mắt long lanh dè chừng như sợ nàng giật đồ ăn của nàng ta vậy.
Nàng hơi nghiêng đầu, chớp chớp mắt. Miệng nở một nụ cười tiêu chuẩn phúc hậu “Không có gì đâu! Em cứ ăn tiếp đi. Thức ăn còn nhiều lắm, có đói thì ta sẽ cho người dọn lên thêm.”
Hai mắt cô ngốc ngập nước nhìn nàng. Có vẻ rất nàng ấy rất cảm động trước lời nói chân thành của tôi. Thật là dễ dụ quá đi mất!
Ngoài cửa sổ trăng đã lên cao. Chúng gia nhân lục tục thay nhau thắp nến cho những chiếc đèn lồng màu đỏ treo lủng lẳng trên mái vòm dọc theo các hành lang. Ánh trăng cùng với ánh lửa leo loét chỉ làm sáng được một khoảng sân nhỏ. Cái sắc đen của đêm vẫn là con quái vật ngự trị khắp cả căn phủ. Không hiểu sao, trong cái tối tăm của không gian, mảnh sân trồng hoa mẫu đơn đỏ vẫn nổi bật một cách lạ thường.
“À công chúa! Phò mã có nhờ người về thông báo, đêm nay ngài ấy không về phủ.” Nô tì ngốc vừa ăn vừa nói.
“Ừ.” Nàng có lệ trả lời “Lần sau đừng vừa ăn vừa nói như thế, rất dễ bị nghẹn!”
“Vâng ạ.”
Dưới ánh lửa lung linh của hàng chục ngọn nến, mỹ nữ đẹp như mây chống cằm nhìn một cô bé có đôi má hồng phơn phớt.
***
Một buổi sáng cuối thu nhẹ nhàng và êm ái. Từng cơn gió se se lạnh thổi qua kéo theo mùi hương trong lành của nắng sớm.
Trong ngôi đình ở khu vườn chính, một người con gái xinh đẹp đang kiên nhẫn dạy từng mũi đan cho một cô bé ngốc.
“Ngươi phải làm thế này! Hiểu chưa?”
“Vâng!” Nô tì ngốc gãi gãi đầu, tỉ mỉ làm theo động tác mà nàng vừa hướng dẫn.
Nàng ngắm nhìn bộ dạng chăm chú của nàng ta. Vẫn cái điệu mặt ngốc nghếch đó! Vẫn là cái môi hơi vểnh lên ấy! Vẫn là hai bên má phúng phính như hờn dỗi ấy! Nhưng nhìn sao cũng không thấy “đáng ghét”!
“Thế này được chưa ạ?”
“Ừ.”
“Vậy em cứ thế mà làm tiếp ạ?” Cô ngốc hớn hở ôm cuộn len.
“Ừ.”
Lúc này thì nàng ta không ngại bày tỏ sự vui sướng quá đổi của mình. Miệng cười toe toét như nhặt được vàng.
“Ngươi ngồi xuống đây rồi đan đi. Sáng hôm nay ngươi phải làm cho ta xem. Đan len không phải học được vài mũi rồi sẽ làm được một chiếc khăn dài đâu. Ta cần kiểm chứng lại tay nghề của ngươi.” Nàng nâng tách trà lên nhấp một ngụm.
“Vâng.”
Nói rồi, nô tì ngốc ngoan ngoãn ngồi xuống, tay bắt đầu cẩn thận dùng que gỗ móc từng sợi len. Động tác tuy còn rất chậm, nhưng đổi lại thì rất tỉ mỉ, trau chuốt và có độ chính xác cao. Nàng tặc lưỡi, cái bộ dạng này thật giống lúc nàng vừa mới tập đan len. Và sau khi cơn thích thú quá đi, nàng đã vứt chiếc khăn đang làm dở vào một xó xỉnh nào đó. Nàng tự hỏi không biết tính kiên nhẫn của cô bé ngốc này ở mức độ nào? Có đủ nhẫn nại để hoàn thành chiếc khăn hay không?
Tới lúc này nàng mới nhận ra đề nghị của mình mang tính chất gây khó dễ ngầm! Nàng không hề cố ý đâu nhé!
Nhưng việc nhìn cô ngốc chú tâm làm việc cũng là một loại hưởng thụ. Có lẽ dù không nhận được chiếc khăn thì cảm giác thỏa mãn vẫn đong đầy trái tim nàng!
“Công chúa!”
Nàng quay mặt lại nhìn hai người vừa xuất hiện. Là bà vú già và chàng trai hôm trước.
“Nô tì tham kiến công chúa.”
Nàng phất phất tay bảo bà ta đứng dậy.
“Cô bé kia sao lại ngồi bên cạnh công chúa như thế? Thật là…” Bà vú già lườm mắt về phía Vân Nhi. Cô bé ngốc giật mình đứng thẳng dậy.
“Không sao! Là ta cho phép nàng ta ngồi đấy.” Nàng nhíu mày nhìn bà ta. Tay đồng thời vươn lên kéo cô bé ngốc kia ngồi xuống.
“Vâng. Nô tì hiểu rồi.”
Nàng khó chịu nhìn bà vú già. Miệng tự động buông ra lời lẽ mang ý xua đuổi.
“Nếu không có chuyện gì thì ngươi mau lui đi. Đừng cản trở nhã hứng của bổn công chúa.”
“Vâng ạ.” Bà ta vội vàng cúi đầu. Tay nhanh chóng bắt lấy thành xe lăng dịnh đẩy cả người kia cùng đi. Nhưng chưa kịp xoay đầu xe thì người kia lại lên tiếng.
“Ta muốn ngắm hoa ở đây. Không biết công chúa có cảm thấy phiền không?”
Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, thanh nhã. Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn mở miệng. Nàng liếc nhìn bà vú già đang bối rối ở sau, im lặng một chút, nàng quyết định đồng ý.
Nàng và cô bé ngốc ở trong đình. Hắn và bà vú già ở ngoài đình. Bốn người như ở hai thế giới lưỡng lập, đồng thời tồn tại nhưng cũng không liên quan gì đến nhau. Chúng tôi vẫn giữ tình trạng như thế cho đến khi mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang phủ xuống mọi ngóc ngách của khu vườn.
“Tam vương gia, ngài nên về phòng thôi. Trời nắng như thế, đứng lâu sẽ bị cảm mất.” Bà vú già mở lời khuyên can vị chủ nhân vẫn ngồi trơ như tượng đã nhìn cây cối khắp khu vườn.
Hắn ta im lặng không trả lời. Bà vú giá hơi khó xử nhưng không lên tiếng khuyên răn nữa. Nàng cũng chẳng thèm quan tâm. Tay thong thả nâng tách trà thưởng thức vị ngọt ngọt chát chát của hoa hồng khô. Vân Nhi ngồi bên cạnh có vẻ bồn chồn không yên. Sau một hồi len lén nhìn nàng rồi lại nhìn người ở ngoài đình, cô bé ngốc bắt đầu trở lại chăm chú đan khăn.
Nàng đưa mắt khắp khu vườn. Ánh mắt không chút mục đích tăm tia khắp nên, dường như nó đang cố tìm kiếm một điểm dừng thú vị hấp dẫn nào đó. Nhưng tìm mãi, tìm mãi, lắng đọng trong cặp mắt đen láy sâu hút là một lớp ánh bạc mờ sương long lanh hoàn mĩ nhưng vô hồn.
Nàng quay mặt nhìn sang bên phải, và dừng lại trên gương mặt đáng yêu của nô tỳ ngốc. Không hiểu sao lại muốn cười nữa rồi?!
“Tiểu… Vân… Nhi.” Nàng chậm rãi gọi tên cô bé.
“Dạ?” Cô bé dừng tay lại, khó hiểu nhìn nàng.
“Tự nhiên thích gọi vậy đó! Ngươi cứ làm tiếp đi!”
Cô bé ngốc cắn cắn môi, thập thò nói nhỏ:
“Công chúa! Người đang buồn sao?”
“Ừ.” Nàng thật sự đang rất buồn. Cái buồn vô cớ như mưa rào giữa hạ.
“Vì sao người lại buồn? Bọn họ… chọc giận người sao?” Hai từ “bọn họ” vừa thoát ra khỏi miêng, Vân Nhi bất giác hướng ánh mắt về hai người đang đứng ở ngoài đình, hàng lông mày hơi chau lại.
Nàng vươn tay lên xoa đầu cô bé.
“Cho dù là buồn vì lí do gì. Chỉ cần em ở bên nói chuyện với ta thì ta sẽ không cảm thấy buồn nữa.”
Mặt Vân Nhi ngớ ra một lúc. Sau đó hai bên má ánh lên hai nụ hồng đo đỏ. Không biết bao lần nàng nhìn thấy bé ngốc đỏ mặt. Cứ mỗi lần như thế, lòng nàng lại xốn xang một niềm vui khó diễn tả.
Tim bỗng nhiên lệch một nhịp.
Cái cảm giác này! Nó là cái quái gì vậy?
“Công chúa.”
Chàng trai trẻ ngồi trên xe lăng bất ngờ lên tiếng. Không gian yên tĩnh phút chốc bị phá vỡ. Sự đáng ghét này giống như chiếc đồng hồ báo thức đang êm đềm kêu tíc tắc bỗng đổ chuông ồn ã.
Nàng quay phắt mặt lại, ánh mắt chùng xuống.
“Có chuyện gì sao?’
“Từ ngày mai, ta có thể đến thư phòng của muội mượn sách được không?”
“Tam vương gia…” Bà vú già luống cuống kêu lên.
“Câm mồm.” Hắn ta gằng giọng. Hình tượng nho nhã, trầm tĩnh ban đầu bị phá vỡ, thay vào đó là sự uy nghiêm đáng sợ.
Khuôn mặt này… sao lại quen đến thế?
“Được.” Lời nói đã phát ra trước khi suy nghĩ được hình thành. Nàng hơi giật mình vì sự bất cẩn của bản thân.
“Vậy thì đa tạ hoàng muội.” Nói rồi, hắn điều khiển cho xe lăng di chuyển.
Màu nắng trải lênh láng khắp khu vườn, đậm đặc, gay gắt. Nàng muốn chết ngộp trong cái màu nắng sền sệt bỏng rát đó. Mùi nắng như một thứ gì đó bị đốt cháy đến khét lẹt, tởm lợm khiến người ta buồn nôn.
Một hình ảnh màu đen xoay tròn trong đầu. Ánh lửa đỏ rực cháy như một con quỷ đang cắn nuốt vạn vật. Mặt đất nứt ra thành một cái hố đen sâu hút, xoắn lại theo từng vòng và hẹp dần như một cái phễu. Dòng nước cuồn cuộn rót vào. Dưới đáy phễu vang lên tiếng ùng ục như ai đó bị sặc nước. Âm thanh ám ảnh ấy kết thúc khi cái phễu bị bóp méo thành một thứ hình dạng vô định hình.
“Thế Hằng…” Nàng thều thảo kêu lên.
“Công chúa! Công chúa! Người sao thế?”
Nàng rùng mình. Trên trán mồ hơi chảy xuống đầm đìa. Nàng phất tay ý bảo không sao, sau dó loạng choạng đứng dậy rời khỏi đình.
Vân Nhi lo lắng đi theo phía sau. Nàng ta khó hiểu tự hỏi: “Công chúa, người gọi tên phò mã làm gì vậy?”
Mặt trăng lên cao. Qua khung cửa sổ, nàng ngắm nhìn cảnh đêm buồn tẻ. Không phải ngày rằm, trăng không tròn cũng chẳng sáng. Để bắt kịp thời đại của thi ca, nàng đành viết tạm hai câu thơ không vần không quy luật này lên trang giấy:
“Đêm dài như con sông đổ về biển
Trăng không tròn biết lấy gì mà tức cảnh sinh tình đây?”
Nàng tự giễu hai dòng thơ “vượt trước thời đại” của mình. Đồng thời tự hỏi nếu đem nó cho bọn nô tài lan truyền khắp kinh thành thì mình có được đời sau nhắc đến là “Nàng công chúa phát minh ra thể thơ tự do” hay không. Bắt chước động tác thanh tao của các vua chúa trên phim truyền hình, nàng vén tay áo nhẹ nhàng đặt bút lông xuống.
Mùi mực thơm, giấy Tuyên Thành cổ xưa, nghiên mực được mài nhẵn nhụi, bút lông mềm, tất cả đều tô đậm vẻ đẹp của một thời quá khứ vàng son vang bóng. Ngoại trừ nét chữ đang uốn lượn thành những đường cong rối mắt, vận dụng nhuần nhuyễn đặc trưng của phong cách trừu tượng phương Tây, phá vỡ những chuẩn mực của ngành viết thư pháp truyền thống đã tạo nên một loại cách tân độc đáo có một không hai.
Nàng nhìn chằm chằm tờ giấy chưa khô mực ở trên bàn. Sau một lúc đấu tranh nội tâm dữ dội, nàng đành đau đớn kéo nó xuống bàn và âm thầm “thủ tiêu”. Thuận tay, nàng kéo mấy trang giấy mà người kia đã viết thế vào chỗ trống trên bàn. Ngụy trang hoàn tất!
Nàng thở dài thườn thượt. Quả thật thú chơi chữ tao nhã này không giành cho những đứa “chỉ chơi cho vui” như nàng. Thế là, nàng quyết định đọc sách để… tự ru ngủ.
Nàng lục lọi tủ sách, lật hết quyển này đến quyển khác, nhưng vẫn chưa nhắm trúng mục tiêu. Vì thể loại sách ở đây quá hạn hẹp và cứng nhắc, nàng muốn tìm một quyển nào đó có vẽ tranh minh họa để đọc đỡ chán hơn. Nhưng có vẻ thời đại bấy giờ chưa phát triển phương pháp này, hoặc là bọn họ theo tiêu chí tiết kiệm sức lực tối đa, chỉ áp dụng cho sách thuốc và… xuân cung đồ.
Sau một hồi bới móc, nàng tìm thấy một quyển sách viết về địa lý hợp với tiêu chuẩn của mình. Bên trong có rất nhiều trang vẽ sơ lược một vài bản đồ của các quốc gia lân cận. Đang lật xem khí thế, bỗng một vật từ trong cuốn sách rơi ra.
“Chiếc khăn đỏ ư?” Nàng cầm nó lên, tay mơn trớn tấm lụa được gói gém cẩn thận thành một hình vuông ngay ngắn. Từ khi sống trong thân xác của cô công chúa này, nàng thật sự phát ngán mấy thứ màu đỏ. Nàng chán ghét định nhét nó lại vào cuốn sách. Nhưng rồi nàng nhận ra, bên trong tấm vải đặt một vật rắn có kích thước rất nhỏ. Một cảm giác thôi thút xộc thẳng lên não!
Nàng từ từ bóc lớp vải bên ngoài ra…
“Két!” Cửa bị đẩy ra. Một dáng người cao gầy tiến vào. Trong bóng đêm, hắn ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh với những bước chân trầm ổn, dáng đi thong thả và một cặp mắt đen sâu hun hút như lẫn vào bóng tối. Đột nhiên, hắn ta dừng lại. Đôi mắt tinh tường nhìn về người đang ngồi ngay ngắn trên giường.
“Công chúa, đã trễ thế này nàng vẫn chưa ngủ sao?” Hắn phát ra tiếng cười nhẹ, tiếp tục thong dong tiến về phía trước.
“Ta không ngủ được.” Cơn nhức đầu âm ỉ, những hình ảnh lúc rõ lúc mờ khiến nàng thật sự mệt mỏi.
“Thế mà ta cứ tưởng nàng đang chờ ta cơ đấy.” Hắn đứng trước mặt nàng. Dưới ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn cầy, nàng có thể nhận ra ý cười dịu dàng trong đôi mắt hắn. “Nên đi ngủ rồi, công chúa của ta.”
Hắn đưa tay lên vuốt sợ tóc của nàng. Nếu như mọi khi, nàng sẽ mặc kệ những hành động của hắn ta. Nhưng hôm nay, nàng cảm thấy thật hoảng loạn. Nàng hất tay hắn ta sang một bên. Khuôn mặt nâng lên nhìn thẳng vào đôi mắt đang tỏ thái độ kinh ngạc của hắn.
“Thế Hằng, chàng biết vật này chứ?” Nàng lấy từ trong tay áo một mảnh đá màu xanh ngọc nhỏ, dẹp, hình tròn, được móc vào hai sợ dây màu đỏ, trên viên đá có khắc một chữ “Trân” rất đẹp.
Hắn ta liếc nhìn vật trên tay nàng, nhướn mày, hắn ta ngạc nhiên thốt lên:
“Nàng vẫn còn giữ nó sao?” Hắn cười vui vẻ “Thuở ấy nghèo hèn, phải bày một gian hàng viết chữ trên phố để kiếm sống. Ta nhớ hôm ấy nàng bảo ta viết chữ, sau đó ngại ngùng đưa cho ta mảnh ngọc này để trả công. Ta từ chối mãi, nàng vẫn khăng khăng không nhận. Nếu không phải ta dúi nó vào tay nàng rồi bỏ chạy, thì chắc vật này hiện tại đã là của ta rồi.”
“Sao lúc ấy chàng lại không nhận?”
“Vì mảnh đá ấy rất quý, mà chữ viết của một tên thư sinh vô danh tiểu tốt như ta thì không đáng giá như thế.”
“Chẳng phải giờ chàng đã là trạng nguyên rồi sao? Lại còn là phò mã của ta…”
“Ta vẫn không hề xứng đáng. Mảnh đá đó, rất là quan trọng…” Hắn ta chậm rãi nói, đôi mắt vẫn khóa chặt lấy nàng, “… Đúng không?”
Nàng đưa mắt nhìn vật trên tay. Một lúc sau, nàng siết chặt nó lại.
“Ừ! Nó rất quan trọng đối với ta.”
Sáng hôm sau, đợi hắn ta rời khỏi, nàng liền bí mật đến thư phòng. Trước khi đi, nàng đã đuổi hết bọn nô tỳ và gia nhân ra khỏi sân, ra lệnh từ thời điểm này cho tới trưa bọn họ không được làm phiền nàng. Riêng Vân Nhi thì nàng đã cho cô bé tạm thời nghỉ việc để hoàn thành xong chiếc khăn len trước ngày sinh nhật.
Nàng cần phải thay đổi quan điểm ngay từ lúc này. Những cơn nhức nhối chi phối bản thân đã nhắc nhở nàng một điều: Nàng đang cố tình làm lơ hiện thực, vô tình đẩy mình vào một cái giếng sâu hẹp và dần chết mòn trong đó. Cuộc sống không hề đơn giản, cho dù đó là một cuộc sống tạm bợ trong thân xác người khác. Nàng cần làm tròn trách nhiệm, sống tiếp cuộc đời của thân xác này theo phương hướng mà nàng làm chủ. Cô ta chính là nàng, nàng chính là cô ta. Sự thật này không thể nào thay đổi nữa rồi.
Nàng lấy tay vỗ vỗ đầu, cố nhớ lại những kí ức vụng vặt khi nàng là một con ma phiêu đãng tứ phương. Thời đại nàng đang sống? Vị vua đang cai trị? Và gia đình hoàng tộc của nàng? Mọi thứ như rối tung lên.
Tên vương triều thì nàng không biết, và cũng không cần biết. Nhưng vị vua của vương triều này thì lại là một nhân vật rất đáng quan tâm. Hắn ta và nàng đều là do Hoàng hậu sinh, nghe nói là một hoàng tử có tư chất thông minh. Điều này được chứng minh trong cuộc đấu tranh gay gắt giành ngôi vị, hắn là người chiến thắng duy nhất. Các vị hoàng tử khác gồm đại hoàng tử, tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử đều lần lượt bị chết thảm. Sau khi nhị hoàng tử lên ngôi vua, nàng chiếm được nhiều đặc ân hơn trước. Nàng có phủ riêng rộng lớn và dường như số chi tiêu khổng lồ đều được chu cấp từ hoàng cung.
Có điều gì đó rất kì lạ khiến nàng cảm thấy mọi thứ không thực. Chẳng hạn như nàng chưa hề gặp vị hoàng huynh trong truyền thuyết kia. Mọi người luôn khăng khăng rằng nàng và hắn là một đôi huynh muội tình thâm, nhưng khi cô công chúa nhảy hồ tự tử, nàng cũng không hề thấy bóng dáng hắn đến thăm muội muội yêu dấu của mình. Trước đây thì nàng không rõ, nhưng từ khi nhập vào thân xác này, một lần triệu kiến vào cung cũng không hề có. Quan trọng hơn cả, nàng không có thực quyền trong chính căn phủ của mình. Mọi thứ đều do vị phò mã kia bài bố. Hắn ta gây cho nàng một cảm giác rất âm u, đáng sợ. Nhưng những thứ hắn ta thể hiện ra bên ngoài lại hoàn toàn trái ngược với cảm giác của nàng.
Trong số các hoàng tử, chỉ có Tam hoàng tử vì cơ thể ốm yếu, thân thế nhà mẹ lại ti tiện nên không có khả năng tranh đấu là còn sống sót. Cho dù là một vương gia không có thực quyền, nhưng tại sao hắn ta lại ở trong phủ của nàng? Theo như lời bà vú già nói, hắn ta được nàng chấp nhận mới chuyển vào phủ. Suy ra, mối quan hệ giữa công chúa và hắn rất tốt. Vậy thì tại sao mỗi lần gặp nàng hắn ta đều bộc lộ thái độ lạnh lùng như thế? Phải chăng là có điều gi đó xảy ra trước lúc cô công chúa kia chết mà nàng không biết?
Tôi cắn môi, cố gắng nhớ lại cái ngày mà cô công chúa kia lao xuống hồ nước như một con thiêu thân. Sau khi lởn vởn ở mấy khu thanh lâu, tiểu quán để rình xem “chuyện tốt” của kẻ khác, tôi mệt mỏi lết tấm thân trong suốt của mình về phủ công chúa để nghĩ dưỡng. Lúc ấy trời tối đen như mực. Từ xa, tôi nhìn thấy một khoảng không vụt sáng rồi tắt hẳn. Tôi tò mò chạy đến đó thì đã thấy cô công chúa kia nhảy tõm xuống hồ. Sau đó thì chưa kịp hiểu được chuyện gì đang xảy ra, linh hồn tôi đã bị hút vào thân xác của cô ta và chìm vào giấc ngủ sâu.
“Khoan đã! Mình đã thấy một ai đó đứng trên hồ.” Tôi nhíu mày, cố gắng hồi tưởng lại nhưng trong đầu chỉ hiện lên một lớp sương mỏng. Màn sương trắng xóa ấy che khuất một dáng người.
“Là ai? Mau hiện ra đi” Tôi nói thầm trong lòng, nôn nóng sờ soạng trong lớp sương mù trắng xóa. Nhưng dù có cố gắng thế nào, mọi thứ vẫn mờ mịt và không có đáp án.
“Hoàng muội! Muội sao thế?”
Tôi quay mặt lại. Tam vương gia đã ở sau tôi tự lúc nào không hay. Hắn ta khoát một bộ áo xanh trang nhã, ngồi ngay ngắn trên chiếc xe lăng chuyên dụng của hắn. Vẫn như mọi khi, gương mặt hắn âm trầm và xa cách.
“Không có gì…” Tôi xoa trán, che khuất gương mặt tái xanh của mình. “Huynh vào đây làm gì thế?”
“Hôm trước ta có hỏi xin muội vào thư phòng lớn mượn sách. Muội đã đồng ý rồi.”
“À, vâng! Muội quên mất.” Tôi kéo ghế, ngồi xuống. “Huynh cứ tự nhiên đi.”
Hắn không để ý tới tôi nữa, điều khiển bánh xe đi xung quanh các kệ sách.
Tôi siết chặt hai bàn tay, mồ hôi vã ra như tắm. Tam vương gia… hắn ta có liên quan gì đến cái chết của cô công chúa không? Nhưng một vị vương gia không quyền lực phải sống nhờ trong phủ của em gái, làm sao có thể bức tử một cô công chúa tôn quý được? Cũng không ngoại trừ khả năng hắn ta âm thầm nuôi thế lực, đợi thời cơ giành lại chính quyền. Cô công chúa này chỉ là quân cờ bị hắn sai khiến.
Nàng lắc đầu. Thật vớ vẩn! Chuyện này quá phi logic!
“Công chúa!”
Nàng giật mình nhìn thấy hắn xuất hiện ở trước mặt, cách nàng chỉ có một bước chân.
“Có… chuyện gì sao?” Nàng miễn cưỡng nói.
“Hoàng muội có vẻ không được khỏe lắm thì phải?”
“Không sao! Đêm qua không ngủ ngon thôi.”
Hắn im lặng nhìn nàng. Sau đó không nói gì nữa mà cúi đầu xuống đọc sách.
Đầu nàng rối như tơ vò. Một khi đã tìm hiểu, nàng cảm thấy mọi chuyện dần lệch khỏi những suy nghĩ đơn giản ban đầu.
“Hoàng huynh!”
Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng.
“Huynh có ý với cô nương nào không? Muội sẽ xin ý hoàng thượng ban hôn cho huynh.”
Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng kì lạ. Tay hắn gấp cuốn sách lại, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào nàng.
“Muội muốn đuổi ta ra khỏi phủ sao?”
“Không phải! Sau khi huynh cưới vợ, huynh có thể ở lại phủ.”
“Muội không thấy chuyện đó rất buồn cười à?” Hắn nhếch môi giễu cợt.
“Nếu không, muội sẽ xin hoàng thượng xây cho huynh một phủ độc lập.”
“Đừng có nói chuyện buồn cười nữa! Kiếp này ông trời đã định ta phải chôn vùi cả cuộc đời ở phủ công chúa. Cô độc chết đi. Muội không thể thay đổi bất cứ thứ gì cả!” Hắn gầm lên.
Đây là lần thứ hai nàng thấy hắn giận dữ. Dường như trong con người hắn có cái gì đó đang chôn chặt, kìm hãm. Nỗi bất lực chăng?!
Nói xong, hắn điều khiển xe bỏ đi.
Nàng mờ mịt rời khỏi thư phòng. Mọi suy nghĩ đều bị đình trệ. Suy đoán của nàng là sai ư? Hay vì hắn ta đóng kịch quá giỏi?
“Công chúa! Thì ra người ở đây!”
“Vân Nhi.”
“Em sắp làm xong khăn len rồi. Mấy ngày nữa sinh nhật của người, em có thể tặng người đúng hẹn.” Cô bé ngây ngốc cười. Nụ cười vô tư như ánh sáng buổi sớm dịu nhẹ ấm áp. Nhiều lúc nàng cảm thấy thật ghen tị làm sao!
“Ừ! Ta rất mong chờ món quà của em.”
Cô bé mỉm cười thỏa mãn.
“Vân Nhi này…”
“Dạ!”
“Nếu được ra phủ, em sẽ đi đâu?” Nơi u ám, đen tối này không hợp với em chút nào.
“Về quê ạ.” Cô bé trả lời không suy nghĩ. “Tuy ba mẹ em đã mất, nhưng em vẫn muốn về đó. Không hiểu tại sao nữa?”
Sau đó cô bé huyên thuyên kể về những kỉ niệm ngày thơ bé. Nàng trìu mến nhìn gương mặt bừng sáng ấy khi nhắc đến những người thân yêu. Hạnh phúc rất đỗi đơn giản. Chỉ có điều, thời gian đã mai một đi tâm hồn nàng. Những kí ức của kiếp trước, nàng đã quên mất từ lâu rồi.
Bỗng nhiên Vân Nhi nắm lấy bàn tay nàng.
“Nhưng công chúa đừng lo. Em sẽ không rời xa công chúa đâu.” Cô bé đỏ mặt nói.
“Nếu ta đuổi đi thì sao?”
“Công chúa sẽ không đuổi.”
“Ngươi chắc chắn như vậy sao?”
“Vâng.”
“Đúng là ta không nỡ đuổi ngươi thật.”
“Em biết mà!” Cô bé lại cười. Một nụ cười vui sướng.
Cuộc sống, như thế là đủ. Không biết tương lai sẽ trôi dạt về đâu. Nhưng trước hết, phải sống cho hiện tại.
Tôi và cô bé, dường như đang chớm nở một thứ tình cảm kì lạ.
Ngày sinh nhật của nàng cuối cùng đã tới. Không tiệc tùng, không ca múa linh đình, không khách khứa. Mọi thứ vẫn lặng lẽ diễn ra như thường ngày. Chỉ có điều, khi hoàng hôn buông xuống, mặt trời có vẻ đỏ rực hơn, kéo theo một mảng trời như chìm trong bể máu. Những chiếc đèn lồng màu đỏ treo lủng lẳng với tần số dày đặc hơn mọi ngày. Ngoài sân, khoảng đất trồng hoa mẫu đơn không hiểu sao lại càng thêm rực rỡ.
Trong căn phòng lượn lờ mùi trầm hương, một cô gái xinh đẹp đang ngồi trên giường suy nghĩ mông lung. Nàng thẫn thờ ngắm nhìn tấm rèm đỏ thẫm thướt tha rũ xuống ở trước mặt. Hôm nay nàng khoác một bộ váy màu đỏ, đuôi váy thêu chim phượng rất cầu kì, mĩ lệ. Mái tóc nàng chỉ búi một lọn nhỏ cố định bằng trâm gỗ ở sau đầu, ngoài ra thì đều xõa dài chấm đất. Nàng ngồi trên giường, tay vuốt ve mảnh ngọc khắc chữ “Trân”.
Cửa mở! Là người kia.
“Sao hôm nay chàng về sớm thế?”
“Sinh nhật của nàng, vi phu tất nhiên phải về sớm.”
Lần đầu tiên, nàng thấy hắn ta mặc đồ màu đỏ. Trên áo thêu hình rồng, càng làm tăng thêm vẻ tuấn mĩ và uy nghi của hắn. Thật kì lạ! Nàng có cảm giác bộ áo của hắn và mình là một cặp.
“Nàng xem, đây là quà của nàng!” Hắn mở nắp hộp gỗ đang cầm trên tay. Bên trong là một cây trâm màu vàng xinh đẹp. Đầu trâm gắn hoa bỉ ngạn khắc bằng ngọc đỏ, vô cùng tinh mĩ và hớp hồn người.
Lại màu đỏ! Nàng thở dài trong lòng.
“Để ta đeo nó cho nàng.” Hắn nhẹ nhàng cài nó lên mái tóc nàng. Đây là công việc mỗi sáng hắn đều làm. Nàng đã quen thuộc đến phát ngán.
Nàng im lặng. Chỉ mong hắn mau chóng rời đi. Nhưng có lẽ đây là một ước mơ xa xỉ.
“Nàng biết không, ta đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu rồi!”
Hắn dịu dàng đặt bàn tay lên trên gương mặt nàng, mơn trớn thật nhẹ. Sự đụng chạm da thịt khiến nàng khó chịu.
“Nàng còn nhớ cái ngày chúng ta gặp nhau lần đầu tiên không? Nàng đã che chở cho ta khỏi đám người ngu ngốc đó.”
Nàng giật mình. Hắn ta đang nói cái gì thế?
“Sau đó, nàng lại tiếp tục che chở ta khỏi bàn tay của ả ta. Nếu không có nàng, thì sẽ không có ta ngày hôm nay.” Hắn thâm tình nhìn nàng.
“Thế Hằng! Chàng đang nói gì thế?”
“Thế Hằng ư?” Hắn mỉm cười, tay giật lấy mảnh ngọc trên tay nàng. “Hắn ta là kẻ đáng chết! Làm sao nàng có thể tặng mảnh ngọc này cho hắn? Nó vốn dĩ là của ta.”
Gương mặt hắn đanh lại, đôi mắt long lên sòng sọc như một con thú hoang đối diện với kẻ thù của mình.
“Nhẽ ra hôm đó ta phải giết hắn thay vì là giết tên ngu ngốc kia. Nhẽ ra ta phải cắt đứt gân mạch của hắn thay vì đánh gãy chân hắn như đã làm.” Hắn siết chặt lấy mảnh ngọc, tay và trán nổi lên gân xanh.
Đột nhiên, hắn cười khùng khục như một kẻ điên.
“Nàng nói nàng yêu hắn, nàng yêu hắn vô cùng.”
“Vậy… còn ta thì sao?” Hắn thôi cười, đôi mắt thê lương nhìn nàng.
“Ngươi là ai?”
“Nàng không nhớ ta thật sao?” Mày hắn nhíu lại “Cũng phải! Ngay tới cả hắn nàng cũng không nhớ, làm sao có thể nhớ ta được.”
“Vậy để ta nhắc lại cho nàng. Ta là tam hoàng huynh của nàng, là ca ca yêu quý của nàng đây.”
Nụ cười của hắn trở nên vặn vẹo. Khuôn mặt hắn méo mó. Những hình ảnh chân thật ồ ạt kéo tới.
“Nàng đang nhớ lại phải không? Cái ngày mà nàng kéo ta ra đằng sau, bảo vệ ta khỏi cái đám ngu ngốc giễu cợt ta ở trong cung.” Đúng! Hắn ta là con trai của Hoa quý nhân. Bà ta vốn là một ả nô tì thấp kém, một đêm ân sủng hoài được long thai mới có thể đạt được tước vị. Con trai của bà ta tất nhiên bị mọi người xa lánh và khinh bỉ. Nàng là người đồng cảm duy nhất với hắn.
“Tiếp tục đi, nàng hãy nhớ lại cái ngày mà nàng cứu ta khỏi tay ả đàn bà đó.” Trong căn phòng hoàng cung tráng lệ, một người đà bà mặc cẩm y xinh đẹp giận dữ ném đồ đạc khắp mọi nơi. Đứa bé trai ôm đùi sợ hãi trốn trong một góc khuất. Thế nhưng mụ ta vẫn tìm được nó. Bà ta cười điên cuồng. Bọn nô tì lạnh lùng đứng cách xa một bên. Bà ta giơ tay định kéo đứa bé ra. Nhưng rồi….
“Lúc ấy, nàng xuất hiện, xô ả ta va vào chiếc bình sứ bên cạnh. Tuyệt với! Ả ta biến mất khỏi cuộc đời ta ngay từ lúc đó.”
Nàng run rấy nhìn hai tay. Máu, vết máu loang lồ khắp khuôn mặt người đàn bà điên đó. Bà ta trợn tròn hai mắt. Cái chết bất ngờ khiến khuôn mặt ả ta pha lẫn nỗi kinh hãi và dữ tợn.
“Cái màu đỏ trên người ả làm ta thích thú.” Tiếng cười kì dị lại phát ra từ trong cổ họng hắn. “Sau đó ta chuyển đến sống cùng nàng. Những ngày tháng ấy thật hạnh phúc làm sao! Sau một cơn sốt nặng, cuối cùng nàng đã hồi phục và quên tất cả. Nàng thường chơi đùa với ta, luôn ngọt ngào gọi ta là tam hoàng huynh. Những lần ta phát bệnh, nàng cực kì sợ hãi. Ta bảo nàng hãy tặng ta một thứ gì đó màu đỏ, ta sẽ không phát bệnh nữa. Thế là nàng bắt đầu sưu tập những thứ màu đó.”
Đúng! Nàng sưu tập rất nhiều thứ màu đỏ. Có cái gì mới, nàng đều đưa cho hắn. Nhưng hắn vẫn phát bệnh rất thường xuyên. Nàng sợ hắn sẽ chết. Và rồi nàng bắt đầu thói quen sử dụng đồ màu đỏ. Trong ý nghĩ non nớt của một đứa trẻ lên sáu, nàng tưởng rằng màu đỏ là một thứ thuốc thần kì: Nó sẽ giảm đi những cơn dày xéo của căn bệnh kinh niên đang quấn lấy hắn.
Nhưng rồi, cái tình cảm huynh muội thuần khiết ấy đã bị hắn bóp méo. Khi nghe nàng bày tỏ người yêu trong lòng, một kế hoạch kinh khủng âm ỉ trong suy nghĩ của hắn.
Ngày nàng thành hôn, mọi việc mới được phanh phui. Hắn gọi nàng ra khỏi phòng tân hôn, lấy lí do muốn tặng cho muội muội thân nhất một món quà bất ngờ. Nàng rất vui vẻ, mặc kệ những quy tắc cổ hủ, nàng đến bờ hồ gặp hắn.
Món quà mà nàng mong chờ đó chính là một người đàn ông bị tra tấn dã man, mặt mày bê bết máu. Tóc hắn rũ rượi phủ xuống mặt, hắn phát ra những tiếng thở phì phò như sắp hết hơi. Nhưng nàng có thể nhìn thấy hõm mắt bị khoét sâu của hắn. Không có con ngươi, chỉ có máu tanh đầm đìa và vụn thịt lẫn lộn với bùn cát.
Nàng thét lên kinh hãi.
Hắn ngồi một bên cười thỏa mãn, miệng phát ra những âm thanh đáng sợ.
“Nàng nhận ra đó là ai không?”
Nàng run rẩy đứng như chôn chân xuống đất.
Hắn ta tiến lại gần cái người đang nằm thoi thóp dưới đất, trên tay nắm chặt một bó đuốc rực lửa. Hắn ném bỏ đuốc về phía người kia. Ngọn lửa phừng cháy trong đêm, cắn nuốt từng thớ thịt, chôn vùi một sinh mệnh. Người kia thét lên đau đớn. Hắn ta dồn hết sức lực cuối cùng lết đến bên hồ rồi hòa mình vào dòng nước lạnh băng. Dòng nước tĩnh lặng lan ra từng đợt sóng lớn. Bóng trăng in trên nước méo mó thành những vệt sáng bị bẻ cong, nhuốm màu đỏ thẫm của máu.
Lúc ấy nàng chỉ nghĩ đó là một người duy nhất. Nàng không ngần ngại nhảy xuống hồ…
“Đó không phải là Thế Hằng. Ta cũng không ngờ nàng lại tìm đến cái chết một cách dễ dàng như thế.” Giọng nói âm trầm của hắn vang lên.
“Thế người đó là ai?”
“Là nhị hoàng huynh của nàng. Ta phải giết chết tên ngu ngốc đó mới có thể thay hắn lên làm hoàng thượng, mới có đủ khả năng che chở cho nàng.”
“Không thể nào? Mọi người sẽ biết…”
“Không thể biết được. Vì ta và hắn vốn là anh em sinh đôi.”
“Cái gì?”
“Năm đó Hoa quý nhân sinh ra hai đứa con trai, nhưng hoàng hậu đã đem một đứa đi. Bà ta không có khả năng sinh con, nên đã cướp đi đứa con từ tay ả nô tì ti tiện đó.”
“Sao huynh có thể gọi mẹ mình như thế?”
“Mẫu thân ư? Mụ ta vốn không coi ta là con trai. Đối với mụ ấy, đứa con trai duy nhất là nhị hoàng tử. Mụ ta phát điên khi hoàng hậu đem đứa con trai yêu quý đi. Ta chỉ như một con thú bị mụ ta đem ra trút giận.”
Có lẽ, Hoa quý nhân đã phát điên khi bị lấy mất con. Sau đó bà ta bị hoang tưởng rằng mình chỉ sinh một đứa bé.
“Mặc kệ ả ta. Ta chỉ cần có muội.” Hắn ôm chầm lấy nàng. “Bọn họ chết hết rồi. Ta sẽ đóng tròn hai vai là phò mã và hoàng thượng, sẽ không ai có thể ngăn cản ta và muội đến với nhau.”
Nàng đờ đẫn nhìn tấm màn màu đỏ rũ xuống ở trước mặt. Nàng nhớ ra rồi. Lúc nàng lén lút vào phòng của cô công chúa, nàng đã nhìn thấy tâm màn này. Nhưng nó vốn dĩ có màu đen, tô điểm lên đó là những đóa hoa bỉ ngạn màu đỏ. Sau khi nàng tỉnh dậy thì tấm màn bị thay đổi lúc nào không hay.
“Trân Nhi, hôm nay ta có gửi một món quà đến Thế Hằng. Hắn ta chắc chắn sẽ vui lắm.”
Món quà ư?
“Hắn ta sẽ được tự do. Ta không nhốt hắn ở trong phủ nữa. Thế nào, nàng vui không?”
Nàng thở ra, như vậy cũng tốt. Nhưng…
“Còn ta thì sao? Ngưoi có cho ta tự do không?”
“Không bao giờ. Nàng chính là của ta. Nàng phải mãi mãi ở bên ta. Làm sao ta có thể để nàng rời khỏi ta được.” Hắn bóp chặt vai nàng, đôi mắt ánh lên những tia hoảng sợ và giận dỗi.
”Có phải là nàng vẫn còn yêu Thế Hằng hay không? Đúng! Chắc chắn là vậy rồi!” Hắn cười điên khùng. “Nàng nên quên hắn đi. Trước khi ta thả hắn, ta đã bắt mấy tên ăn mày đến phục vụ hắn rồi.”
Nàng trợn mắt kinh hoàng. Hắn ta, hắn ta quả là ma quỷ! Tại sao hắn có thể làm nhục người khác như thế?
“Đêm nay, nàng phải là của ta.” Hắn nắm lấy tay nàng, đẩy ngã nàng xuống giường. Gương mặt hắn vùi vào hõm cổ của nàng. Nụ hôn lành lạnh ồ ạt khắp cổ và hai bên vai.
Cuộc đời của nàng như một trò đùa. Khi là một con ma phiêu đãng, nàng tự do nhưng cô độc. Khi là một cô công chúa, nàng xinh đẹp, quyền lực nhưng bị cầm tù. Thật may mắn! Trong suốt quãng đời tăm tối mù mịt ở trần gian này, nàng bắt gặp ánh sáng suy nhất của lòng mình. Vân Nhi, Vân Nhi, ta sẽ gặp được em đúng không?
Nàng rút cây trâm bỉ ngạn hoa trên đầu, đâm mạnh vào ngực người kia. Máu tuông xối xả hòa vào lớp váy đỏ rực rỡ của nàng. Cái màu đỏ ảm đạm thê lương như một dòng nước lũ nhấn chìm sự sống, xóa sạch cái vết nhơ ô uế đang bao phủ khắp không gian.
Hắn ta không tỏ vẻ kinh ngạc trước hành động của nàng. Đôi mắt hắn vẫn sâu hoắm, tăm tối và bí ẩn. Hắn nở nụ cười với khóe miệng đang rỉ máu. Trước khi tắt thở, hắn nắm chặt tay nàng. Dường như trong suy nghĩ của hắn, đó là sự ràng buộc cuối cùng, là mối an ủi ngọt ngào mà hắn hi vọng được nhận từ người hắn yêu nhất.
“Nếu ngươi biết, muội muội ngươi thật sự đã chết. Ngươi có hối hận với kế hoạch của mình hay không?”
…
Nàng mở cửa chạy ra ngoài. Nàng hối hả kéo những chiếc đèn lồng xuống, vứt chúng xung quanh căn phòng. Những chiếc nến bén lửa vào giấy, men theo những cột gỗ, tạo nên một ngọn lửa ngày càng lớn. Khoảnh sân trồng hoa mẫu đơn đã héo rũ tự lúc nào. Nàng ngoảnh mặt nhìn nó lần cuối, sau đó thật nhanh rời khỏi.
“Vân Nhi, em ở đâu?” Nàng chạy tới căn phòng riêng biệt của Vân Nhi ngay cạnh biệt uyển của nàng. Nhưng cô bé không có ở đó.
Nàng đờ đẫn nhìn xung quanh, không biết nên đi đâu tiếp theo. Đột nhiên, một người nắm lấy tay nàng.
“Thế Hằng! Ngươi không sao chứ?”
“Không! Mau đi thôi!” Hắn ta trông có vẻ chật vật hơn mọi ngày. Nhưng…
“Ngươi đứng được sao? Không phải ngươi bị huynh ấy…”
“Ta biết y thuật nên tự chữa… Công chúa, không còn nhiều thời gian nữa rồi. Chúng ta lợi dụng lúc mọi người đang rối loạn chứa cháy thoát khỏi đây thôi.”
“Nhưng còn Vân Nhi. Ta muốn dẫn cô bé theo.”
“Cô bé sẽ đi sau. Lúc nãy ta có gặp nàng, nàng ấy đưa cho ta cái này.” Nói rồi, hắn lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn len màu hồng rất dài.
Tôi cầm lấy khăn len, nơi khóe mắt cay cay.
“Cô bé nói công chúa hãy về quê cô bé sống. Nơi đó cách kinh thành rất xa. Sẽ không ai tìm được công chúa đâu. Đợi một thời gian mọi chuyện lắng xuống, cô bé sẽ đi tìm công chúa.”
Tôi siết chặt chiếc khăn vào lòng. Đầu đã đưa ra quyết định.
“Đi thôi!” Tôi sẽ chờ em. Cô bé của tôi.
Con đường phía trước dài dằng dặt, có hai bóng hình vụt chạy trong đêm.
***
“Công chúa, xin lỗi! Ta đã nói dối nàng. Vân Nhi vì cứu ta, cô bé đã tự nguyện dâng hiến cơ thể cho những tên ăn mày thối tha bẩn thỉu đó. Cô bé nói rằng: “Phò mã là người mà công chúa yêu nhất. Xin hãy dẫn công chúa đi, cũng nhau xây dựng tổ ấm của hai người. Vân Nhi trên trời có linh thiên, cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.” Nói rồi, nàng dúi vào lòng ta một chiếc khăn dài màu hồng. Những tên ăn mày kia bắt lấy tay nàng, đè nàng xuống mặt đất. Ta nghe thấy tiếng áo bị xé và tiếng cười dâm ô kinh tởm của bọn chúng. Nhưng công chúa! Ta không đủ dũng cảm để che chở cho cô bé ấy. Ta là kẻ hèn nhát. Ta rất sợ hãi. Ta định tự tử sau khi cứu nàng thoát khỏi nơi đó. Nhưng liệu điều đó có đúng không, khi ta đang sống dựa trên sự hi sinh của một người?
Ước gì thời gian có thể quay lại. Ta sẽ không ngần ngại được chết, để Vân nhi thay ta cứu nàng. Lúc đó, chắc chắn nàng sẽ hạnh phúc lắm. Vì nàng ấy mới chính là người nàng yêu, phải không công chúa?”
_Hết_
Đây là truyện ngắn thứ tư trong cuốn "Chung một mái nhà" - tuyển tập truyện ngắn tự in do mình sáng tác. Vì là hàng tự in, tự thẩm, tự luyến, tự cuồng nên mình sẽ đợi một ngày đẹp trời nào đó mới đăng tiếp ba truyện còn lại :3.
Tác giả: Cát Chan
Thể loại: Ngắn, xuyên không, âm u, bí ẩn, incest
________
Tôi tỉnh dậy trong căn phòng ngập tràn mùi trầm hương. Ngay từ những ánh nhìn đầu tiên, tôi đã bị ấn tượng bởi tấm lụa mỏng bay phất phơ treo ở đầu giường. Cái màu đỏ tươi nhuộm tấm lụa thành một bể máu trôi nổi vốn dĩ đã rất nổi bật, thế mà điểm xuyết lên đó lại là những đóa hoa bỉ ngạn được cách điệu thành màu đen tuyền, bắt mắt lại càng thêm bắt mắt. Tôi không thể nào biết được dụng ý của người thiết kế cũng như người bỏ tiền ra mua tấm lụa xa xỉ, đắt tiền và… có chút kỳ quặc này. Không riêng gì lụa, mọi thứ trong căn phòng đều thể hiện một sự xa hoa, quý phái bậc nhất.Từ bộ ấm trà gốm xanh ngọc bích đặt ngay ngắn trên chiếc bàn gỗ gụ, đến mảnh gương đồng được khảm đá quý nằm chễm chệ bên dưới những bức tranh sơn thủy trân quý thanh nhã.
Lúc này tôi không hiểu nổi bản thân mình. Đầu tôi trống rỗng như một thân cây gỗ bị khoét ruột, thế nhưng lại rất tỉnh táo để đánh giá tình hình xung quanh. Đối với tôi, đây là một nơi không lạ nhưng không đến nỗi thân quen. Những thứ đồ vật bày biện trong phòng tạo cho tôi một cảm giác kì quái như lần đầu tiên tôi nhìn thấy chúng, khiến tôi ngột ngạt và thậm chí là ghê sợ. Mảnh vải lụa như một con quái thú đáng sợ đang cười khẩy trước vẻ mặt ngờ nghệch của tôi. Và những thứ xung quanh là những tên đồng lõa ác ôn. Chúng phụ họa cho tên quái vật đùa giỡn tôi, cười nhạo tôi.
Chẳng mấy chốc, từng đợt choáng váng ập tới như kháng nghị, như che giấu sự sợ hãi đang cuồng cuộng dâng trào trong mỗi tế bào thần kinh. Não bộ tự động tiết ra một loại thuốc gây mê khiến hai mắt tôi díp lại. Cơn buồn ngủ nhanh chóng chi phối toàn bộ cơ thể tôi. Trước khi tôi kịp nhắm mắt hoàn toàn, một tia sáng lọt vào khe cửa phá tan cái bóng tối mù mịt, tù túng của căn phòng.
Dưới ánh hoàng hôn đỏ như son, cô gái trẻ say ngủ như chưa hề tỉnh dậy.
*******
“Công chúa, sao người lại ngồi ở đây? Gió đêm lạnh lắm!” Tiểu nô tì nhăn nhó chạy đến. Nàng ta vừa phụng phịu nhắc nhở, vừa nhanh nhẹn kéo áo khoác của mình xuống phủ lên người cô gái đang trầm tư ngắm trăng.
Cô gái hơi giật mình trước hành động của tiểu nô tì, nhưng rồi cũng nhanh chóng trở về bộ dạng đạm mạc yên tĩnh. Nàng nhẹ nhàng vươn tay kéo tấm áo khoác ôm trọn lấy cơ thể. Miệng không quên nở nụ cười nói tiếng cảm ơn.
“Công chúa thật là! Người không lo cho bản thân mình thì cũng lo một chút cho nô tì chứ. Người mà đổ bệnh thêm một lần nữa thôi thì nô tì dù có chín cái mạng cũng không đền tội nổi.” Tiểu nô tì không ngại bộc lộ sự hờn dỗi. Sau đó, nàng ta lải nhải không ngừng với cô gái. Dường như sự cách biệt thân phận và hàng loạt những cung quy cơ bản đã bị nàng ta bỏ hết qua một bên.
Cô gái được gọi là “công chúa” cũng không buộc giọng trách tội. Nàng vẫn cười, một nụ cười nhẹ như gió, lại đẹp như hoa nở sớm tàn, phảng phất chút tiêu điều, mệt mỏi. Dưới ánh trăng vàng sáng rọi, bóng dáng cô gái đẹp huyền ảo tựa sương khói. Cái đẹp ấy đã đi vào thơ ca cổ điển, dưới nét bút tài hoa của bậc thi gia:
“Làn thu thủy nét xuân sơn
Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh.”
Nàng ngẩng đầu nhìn trăng nhưng lòng nàng lại hướng về một phương trời xa xăm vô định. Đúng là! Thời gian như bóng cau qua cửa sổ. Mới hôm qua còn ngây ngốc tỉnh dậy không hiểu điều gì, thế mà bẵng đi một lúc đã được ba tháng sống với thân phận mới. Ba tháng không ngắn cũng không dài, vừa đủ để một bóng ma vật vờ hòa nhập với thế giới xa lạ và đầy màu sắc.
Nàng thở hắt ra, tự cười đùa số phận quái gở của bản thân. Thân phận mới – một cơ thể sống hiện hữu giữa đất trời – quả là một trò chơi có tính kích thích cao! Nàng đưa bàn tay trắng nõn ngọc ngà của mình lên, chầm chậm che khuất ánh trăng đang lung linh tỏa sáng. Ta ghét thứ ánh sáng đạm mạc này! Trong đầu bỗng ngân vang tiếng thơ của một người nào đó:
“Uống đi cho đỡ khô hầu,
Uống đi cho bớt cái sầu miên man.
Có ai nuốt ánh trăng vàng,
Có ai nuốt cả bóng nàng tiên nga.”
Nuốt trăng! Nuốt trăng! Nuốt trăng! Những từ đó lặp đi lặp lại trong đầu nàng như một khúc ca nguyền rủa. Nàng nghiêng đầu, các ngón tay tự động thả lỏng và tách ra thành kẽ hở nho nhỏ. Như một phản xạ tự nhiên, nàng nhắm mắt trái lại, mắt phải xuyên qua kẽ hở nhìn thẳng vào không gian tối đen phía trước. Khác hẳn những gì nàng tưởng tượng. Ở phía bên kia bàn tay, ánh trăng vàng không xuất hiện. Chiếc bánh đa tròn vành vạch ấy đã bị cắn dở một miếng. Người ăn nó có vẻ rất chuộng vị cay. Bởi vì chiếc bánh đa ấy đang bị nhúng chìm trong những vệt tương đỏ thẫm.
“Công chúa, nàng đang làm gì thế?” Một giọng nói đột ngột vang lên không báo trước.
Nàng không hề giật mình. Các ngón tay chỉ hơi run nhẹ, sau đó lại trở về trạng thái bất động như chưa có chuyện gì xảy ra.
Người nọ đi tới bên cạnh nàng. Tiếng bước chân nhẹ tênh, không hiểu sao nàng vẫn cảm nhận được.
“Ph… ” Tiểu nô tì kinh ngạc định la toáng lên. Người nọ kịp ra hiệu gì đó, tiểu cung nữ che miệng cúi đầu rồi cuống quýt chạy đi.
Nàng vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu. Mắt không chớp, đầu không xoay, tay vẫn lơ lửng giữa không trung.
Người nọ cười nhẹ, vẫn chất giọng trầm ấm đó, hắn nói: “Công chúa dạo này thật thích ngắm trăng.”
Nàng im lặng.
“Ta bận bịu với công việc, bao năm qua đã quên mất rất nhiều thú vui. Nay rất có nhã hứng cùng công chúa bầu bạn ngắm trăng. Nhưng vừa đến thì trăng cũng mất hút sau những đám mây. Thật đáng tiếc!” Nói xong, hắn lại cười. Nụ cười phiêu diêu tự tại, khó nắm bắt như chính con người hắn vậy.
Nàng chậm rãi hạ bàn tay xuống, mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước. Quả thật đúng như lời hắn nói. Trăng đã biến mất tự lúc nào. Có lẽ là trời sắp đổ mưa rồi, mây mù thay nhau ùng ùng kéo tới như đi hội. Bầu trời đen hơn, tối tăm hơn, bí ẩn hơn.
“Không còn trăng để ngắm nữa rồi. Công chúa, nên đi ngủ thôi.” Người nọ vừa nói, vừa dịu dàng nắm lấy tay nàng.
Vũ trụ bao la không hề xuất hiện những vì sao tinh tú, chỉ còn lại một hố đen sâu vô cùng tận. Trước khi cửa phòng bị người nọ hoàn toàn khép lại, nàng ngước mắt lên nhìn bầu trời đen thâm thẩm. Cánh môi nâng lên rồi hạ xuống, tạo thành một từ ngữ ngay chính nàng cũng không thể hiểu nổi.
Mùi trầm hương bay lượn lờ khắp phòng. Tấm vải đỏ thêu hoa bỉ ngạn cứ một chốc lại bay lên theo những cơn gió luồn qua cửa sổ. Ngoài kia trời đang mưa tầm tã. Tiếng nước mưa va vào tường, vào mặt đất và cả mái ngói của căn phòng vẫn không thể gọi cô gái trẻ tỉnh khỏi cơn mê. Nàng vùi mặt vào trong tấm chăn dày thở đều đặn.
Bên cạnh nàng, người nọ vẫn chưa hề ngủ. Hắn đùa nghịch sợi tóc như tơ của nàng trong một thời gian dài mà không hề thấy nhàm chán. Bỗng nhiên, hắn đột ngột thay đổi động tác. Hắn chầm chậm lấy ngón tay chọc chọc vào gương mặt nàng. Đôi mắt hắn ánh lên những tia sáng thích thú và say mê.
“Bể máu! Nàng đang nói cái gì vậy?” Hắn cười khúc khích, lại tiếp tục lấy tay nghịch tóc cô gái trẻ.
Đêm dần trôi qua.
***
“Công chúa của ta, đến lúc phải tỉnh dậy rồi.” Lần theo giọng nói ngọt ngào trầm ấm, nàng thoát khỏi cơn mê một cách dễ dàng. Sáng nào cũng vậy, hắn luôn là người đầu tiên mà nàng nhìn thấy.
Hắn đỡ nàng đứng dậy, dịu dàng choàng từng lớp áo đã được chuẩn bị sẵn lên người nàng. Vẫn như mọi lần, váy áo đều cùng tông màu đỏ rực, mỗi ngày chỉ khác nhau ở họa tiết. Hôm qua là chim phượng, hôm kia là hoa sơn trà, hôm nay lại là một đàn bướm bay lả lơi rực rỡ sắc màu.
Sau khi đã ăn mặc tươm tất, nàng tự động tới ngồi đối diện với gương đồng. Người nọ mỉm cười theo sau. Theo thói quen, tay hắn bắt đầu cẩn thận chải từng lọn tóc của nàng. Tiếp đến, hắn sẽ khéo léo quấn tóc, rồi tỉ mỉ chọn trâm cài lên mái tóc. Mỗi lần như thế, nàng luôn để mặc hắn tùy ý làm theo sở thích. Hôm nay cũng không khác biệt. Kết thúc quá trình làm tóc, hắn cầm lấy hộp son trên bàn. Ngón tay ngọc ngà chấm vào son, nhẹ nhàng chà sát khắp cánh môi nàng. Son màu đỏ, mùi thơm ngào ngạt. Chỉ cần tán nhẹ và đều, chất son nhanh chóng sẽ thấm vào môi, từ sáng đến tối cũng không hề nhạt màu.
“Bây giờ ta phải lên triều. Hẳn là đến tối khuya mới về phủ được. Nàng có buồn chán thì bảo chúng nô tì dẫn đi quanh biệt uyển.” Hắn cất giọng nói mềm nhẹ an ủi nàng. Tay mơn trớn làn da trên khuôn mặt. Nghịch má chán chê, hắn nở một nụ cười ngọt ngào rồi mới đi ra khỏi phòng.
Nàng thẫn thờ nhìn theo bóng dáng hắn mất hút sau cánh cửa.
“Công chúa, ăn điểm tâm thôi.” Tiểu nô tì nhanh nhẹn dọn món ăn lên trên bàn. Nàng cầm đũa chậm rãi gấp thức ăn. Bữa sáng nhanh chóng trôi qua.
Nàng lại ngẩn người nhìn cảnh vật bên kia cửa sổ.
“Công chúa!” Tiểu nô tì lí nhí gọi nàng.
“Ừ.”
“Công chúa thích cái gì ạ?”
Thích? Nàng có thứ gì để mong ngóng sao? Nàng đưa mắt nhìn xuống bộ quần áo đang mặc trên người, chầm chậm trả lời:
“Trừ màu đỏ… cái gì cũng được.”
“Ối! Công chúa không thích màu đỏ?!” Tiểu nô tì bất ngờ kêu lên. Sau khi cố gắng suy nghĩ lí do tại sao, nàng ta gật gù tâm đắc nói rằng:”Cũng phải thôi! Lúc nào cũng chỉ nhìn thấy màu đỏ. Không nhàm mới lạ ấy.”
Nàng đảo tròn mắt. Cô bé này, thật ngây thơ quá đi! Nghĩ cái gì cũng nói ra cho người khác nghe. Không đúng! Cho dù không nói thì ai cũng biết nàng ta đang nghĩ gì. Vì tất cả đều được viết rõ ràng trên mặt cơ mà.
“Công chúa, em còn định thêu cho người một túi thơm màu đỏ để làm quà sinh nhật sắp tới của người ấy. Còn mua sẵn vải đỏ về nữa cơ. Chẳng nhẽ phải bỏ tiền mua tấm vải khác. Thật tốn kém… quá!” Nàng ta kéo kéo chiếc khăn tay. Miệng vểnh lên, hai má phồng lên lúng phúng. Đôi mắt lúng liếng hết đảo trái rồi đảo phải. Trông bộ dạng kia, thật giống một con thỏ ngốc nghếch lạc khỏi rừng.
Nàng không nhịn được che miệng phì cười.
“Công chúa! Người nói ta phải làm sao đây?” Nô tì ngốc kéo nhẹ ống tay áo của nàng. Khuôn mặt vẫn giữ nguyên bộ dạng buồn cười khi nãy. Chỉ có đôi mắt là chuyển từ trạng thái di động sang trạng thái đứng yên, chăm chú nhìn vào mắt nàng.
“Ngươi có thể nấu cho ta một bát phở.” Nói xong, nàng còn bồi thêm, “Tất nhiên ta không đòi hỏi loại thịt thượng hạng ở trong cung đâu.”
“Phở?” Nô tì ngốc đăm chiêu suy nghĩ, “Thứ đó thì cũng ít tốn kém thật… nhưng ngày nào nô tì chẳng nấu cho công chúa ăn được chứ.”
“Vậy ngươi muốn tặng ta thứ gì?” Nàng tò mò hỏi.
“… Nô tì muốn làm một thứ có thể để công chúa mang theo bên mình ấy.” Nô tì ngốc không hiểu sao lại đỏ mặt, hai mắt long lanh mơ màng. Hai bàn tay thoáng chốc nắm lại đưa lên trước ngực, những ngón tay đan vào nhau thật chặt.
Nàng im lặng nhìn bộ dạng kì quặc của nàng ta, bộ não bắt đầu vận chuyển. Trong nháy mắt, một hình ảnh thoáng hiện ra trong đầu.
“Hay ngươi đan cho ta một chiếc khăn choàng cổ bằng len đi.”
“Khăn choàng cổ?” Tiểu nô tì khó hiểu lặp lại, “Không phải công chúa đã có hơn chục cái khăn choàng cổ rồi sao?” Và tất cả đều làm bằng lông của loài chồn đỏ quý hiếm đó.
“A! Hay là công chúa không thích khăn choàng màu đỏ đúng không?” Tiểu nô tì reo lên như vừa phát hiện được một bí mật bất ngờ.
Nàng mỉm cười nhìn bộ dạng hớn hở của nàng ta. Thật đáng yêu!
“Ừ! Ngươi làm cho ta một cái khác nhé!”
“Vâng ạ!” Tiểu nô tì thoải mái trả lời. Nhưng được một lúc, nàng ta lại xịu mặt nói nhỏ “Nhưng đan len là làm gì cơ chứ?”
“Ngươi không biết đan len?” Nàng khó hiểu hỏi.
“Vâ… ng!” Tiểu nô tì cúi thấp đầu, tỏ vẻ xấu hổ và bất lực.
“Vậy để ta chỉ ngươi làm.”
“Thật không ạ!” Nàng ta vui sướng hét ầm lên, chợt nhớ ra điều gì, nàng ta lại đau khổ than. “Vậy là hết bất ngờ rồi.”
“Không sao! Ta chỉ ngươi cách đan. Nhưng về màu sắc, trang trí thì ngươi có thể tùy ý chọn.”
“Tốt quá! Vậy từ mai công chúa bắt đầu chỉ em làm nha.”
“Ừ! Ngươi chuẩn bị cho ta hai thanh sắt, à không, hai thanh gỗ chuốt mỏng… “ Nàng chậm rãi dặn dò nàng ta.
Mặt trời lén lút chạy lên đỉnh tre tự lúc nào. Ánh nắng trãi dài khắp vườn, leo lên mái vòm cong cong. Vài tia nắng tinh nghịch chui tọt vào căn phòng, đem đến thứ ánh sáng ấm áp cho không gian tối tăm mịt mù lâu ngày. Mùi nắng sớm như một thứ thuốc an thần khiến lòng người thư thái.
Nàng mỉm cười nhìn bóng lưng nô tì ngốc hớn hở chạy đi. Khi bóng dáng nàng ta hoàn toàn biến mất cũng là lúc nụ cười trên môi chợt tắt.
Trong phủ công chúa có một khu vườn rất rộng. Nó nối với các con đường dẫn tới từng biệt uyển. Biệt uyển là cách gọi của các khu vườn nhỏ nằm phía trước những dãy nhà tách biệt. Mỗi biệt uyển sẽ có tên riêng đại diện cho khu nhà đó.
Nơi nàng đang sống là khu nhà rộng nhất phủ, và có thể xem là xa hoa nhất kinh thành. Nàng sẽ chẳng bao giờ biết được điều này nếu không tận mắt chứng kiến quá trình nó xây dựng và trang hoàng lộng lẫy. Nhưng có một sự thay đổi sau khi nàng tỉnh dậy, hệ thống nô tì và gia đinh trong phủ không còn đông đảo như trước kia nữa. Nhân sự đều được cắt giảm đáng kể, chỉ còn lại mấy bà vú già phục vụ lâu năm cùng với vài gia đinh và nô tì mới được tuyển chọn vào. Vân Nhi, cô bé ngốc nghếch kia, là một trong số những nô tì mới.
Trở lại vấn đề biệt uyển, có một điều rất thú vị. Khu nhà của nàng mang một cái tên rất khó hiểu, Vọng Nhân Uyển. Khác với những cái tên tao nhã thông thường, Vọng Nhân Uyển lại mang một ý nghĩa có vẻ sỗ sàng, lẳng lơ. “Vọng nhân” là chờ người, nhưng chờ ai, là chàng hay là nàng? “Chờ” vốn có nhiều sắc thái ý nghĩa. Tuy nàng vẫn chưa xác định cái tên ấy là phiếm chỉ sự đợi chờ tri kỷ hay là đợi chờ tình yêu, nhưng chờ đợi mỏi mòn đến nỗi phải đề chữ đặt tên thì chủ nhân của nó quả là rất manh động.
Chủ nhân của thân xác nàng đang chiếm giữ này, vốn đã là kẻ rất quái dị. Không những quái dị, mà còn rất “thẳng tính” nữa.
Nàng lê từng bước chân quanh Vọng Nhân Uyển. Ngoại trừ một vùng đất trồng hoa mẫu đơn trông có vẻ bắt mắt ra, quanh đây chẳng còn loại hoa cỏ nào khác dễ nhìn hơn. Hoa mẫu đơn có rất nhiều màu, từ màu hồng nhạt dịu nhẹ đến màu hồng đậm kiêu sa. Nhưng vị công chúa kia vẫn khăng khăng chung thủy với một màu đỏ tươi nồng thắm mĩ lệ.
Màu đỏ của hoa mẫu đơn trong khu vườn không những đẹp, mà còn rất kì dị. Cánh hoa nào cũng ngập trong sắc đỏ, không có chút xu hướng phai màu, nói chi là đến độ tàn úa. Theo thời gian, chúng vẫn giữ nguyên một trạng thái rực rỡ nhất, như một ngọn lửa bùng cháy không bao giờ bị dập tắt.
Nàng chán chường dời bước chân ra ngoài khu vườn chính. Ở ngoài này thì không gian rộng và bát ngát hơn, có đình đài trang nhã và cây cỏ tươi mát. Ngày trước bên cạnh đình nghỉ mát còn có một hồ nước rất lớn nuôi cá vàng. Nhưng sau khi cô công chúa chán đời nhảy hồ tự tử thì mặt hồ bị lấp vô thời hạn. Giờ đây khu vực này trở thành một bãi đã mòn mọc đầy cỏ dại.
Nàng thở dài, mắt tìm kiếm một chút dấu ấn mà hồ nước để lại, nhưng tuyệt nhiên chẳng có thứ gì ngoài tiếng mấy nhái kêu ồm ộp trong những vũng nước mưa tù đọng.
“Ôi trời! Công chúa, người định làm gì thế?” Một tiếng thét kinh hãi vang lên rạch ngang bầu trời yên tĩnh.
Nàng giật mình quay lại. Không biết từ khi nào bên cạnh nàng lại xuất hiện hai người lạ mặt. Người phát ra tiếng thét xé trời là một bà vú già trông rất hiền lành. Khuôn mặt bà ta lúc này hằng lên những vết nhăn tỏ vẻ lo lắng rất mực chân thành. Phía sau bà ta là một chàng trai có vẻ ngoài tuấn tú. Nét mặt hắn không biểu hiện điều gì đặc biệt ngoài một cái nhíu mày nhẹ bẫn. Chỉ trong nháy mắt, cái nhíu mày vốn dĩ đã không rõ ràng ấy biến mất như chưa hề tồn tại, trả lại cho hắn một gương mặt bình tĩnh và lạnh lùng. Một điều đặc biệt là hắn ta ngồi trên xe lăng. Bà vú già hẳn là người chăm sóc hàng ngày cho hắn ta.
“Công chúa…” Bà vú già bồn chồn gọi nàng.
Nàng liếc nhìn bà ta một cái, sau đó cười nhẹ:
“Ta chỉ đang ngắm cảnh thôi. Đừng lo lắng như thế.”
“Vâng. Là nô tì quá hấp tấp.” Bà vú già thở hắt ra, cúi đầu nhận sai.
Nàng im lặng không tỏ thái độ gì, quay mặt về phía ngôi đình. Nàng nhấc chân tiến vào bên trong đình, chọn một chổ ngồi xuống. Trên bàn đá đặt sẵn một ấm trà nhưng nước trà đã nguội lạnh. Nàng không để ý lắm, vẫn rót trà ra cốc định uống một ngụm cho đỡ cơn khát.
“Công chúa! Để nô tì pha ấm trà khác cho ngài. Nước trà đó không biết nấu từ khi nào, nhỡ đâu uống vào bị đau bụng thì sao?” Bà vú già vội vã ngăn ý định của nàng lại.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi đưa cốc trà cho bà ta. Bà ấy liền cung kính nhận lấy, tức tốc mang cả bộ bình trà đi “thanh tẩy” một lần.
Chàng trai tuấn tú điều khiển cho xe lăng tiến sát về phía đình. Bà vú già dường như không để ý đến hắn lắm. Nàng vẫn giữ vững nguyên tắc của mình: Im lặng là vàng, khi cần mới mở miệng!
Cứ thế, cả hai vẫn giữ im lặng.
Bà vú già đã trở lại. Bà ta nhanh nhẹn đi vào đình, kính cẩn rót một cốc trà dâng lên cho nàng. Chẳng mấy chốc, mùi trà lan tỏa trong không khí. Hương thơm ấy nhàn nhạt nhưng đủ sức làm say lòng người. Nước trà trong veo, không vươn chút cặn. Kì lạ là, nó lại mang màu đỏ của thứ rượu vang thượng hạng chứ không phải là màu vàng hay màu đỏ lớ thường thấy. Nàng khẽ nhếch môi. Cái mà cô gọi là trà hoa hồng… là thế này sao!?
Nâng cốc trà, nàng tao nhã nhấp một ngụm. Mùi hương xộc thẳng vào mũi, như say như túy. Trà mà không phải trà, giống rượu nhưng lại chẳng phải rượu. Quả là một thứ nước sáng tạo đến… quái dị!
“Ngươi không vào uống thử một cốc cho ấm bụng à?” Nàng thuận miệng cất lời mời, cũng không để ý việc đối phương có nhận lời hay không.
Khi xác nhận rằng hắn cũng chẳng mấy thiết tha với đề nghị lịch sự của nàng, nàng thoải mái tận hưởng phong cảnh đẹp đẽ xung quanh.
Trời đã sớm tắt nắng, chim cũng hối hả bay về tổ. Và những cơn gió thì đột ngột ngừng thổi tự bao giờ. Khu vườn không còn các âm thanh sống động của chim muông và tiếng rì rào của cây cỏ. Sự thiếu sức sống này, thật không khác gì nhiều năm về trước! Và còn có phần ảm đạm hơn nữa.
Nàng mơ màng hồi tưởng lại…
Phủ công chúa như một con quỷ dữ đang chìm vào giấc ngủ say. Sự u ám bao quanh nó khiến cho những con ma lang thang như tôi cũng phải e dè khiếp sợ. Cho nên, khi tôi còn là một linh hồn trong suốt bay lơ lửng, số lần tôi “trôi dạt” vào đây rất thưa thớt. Tôi chỉ đặc biệt xem nó là nơi nghỉ ngơi yên tĩnh sau một thời gian dài lê lết khắp mọi nơi.
Lắm lúc nhàm chán, tôi mới trích một ít thì giờ ít ỏi trong quỹ thời gian dài vô tận của mình để quan sát vị chủ nhân của căn phủ này. Những gì tôi thu thập được chỉ gói gọn trong câu: Công chúa được sủng và lập dị. Nói rõ ràng hơn là: Nàng ta có một ca ca hiện là hoàng đế đương triều; Ca ca nàng ta không ngại phung phí tiền của để nàng ta ăn sung mặc sướng; Tính tình nàng ta kỳ quặc, ít nói; Sở thích là ngẩn người và sưu tập những thứ màu đỏ. Cuộc sống của nàng chỉ quanh quẩn trong bốn bức tường của căn phòng tráng lệ và khu biệt uyển thiếu thốn sắc xanh.
Nói đến màu đỏ. Dường như vị công chúa này có một nỗi ám ảnh với nó. Mọi vật dụng hàng ngày của nàng ta đều là màu đỏ. Vì luôn giữ nguyên tắc là một con ma lịch sự nên tôi thường rất ít khi xâm nhập vào thế giới riêng của người khác. Nhưng có một lần, tôi đã không thể cưỡng lại sự tò mò mà lén lút vào phòng nàng ta. Ô trời! Và đó là giây phút mà tôi hối hận nhất trong suốt quá trình làm ma của mình, tôi hoàn toàn bị choáng ngợp bởi sắc đỏ. Các vật dụng đều dược làm bằng loại gỗ đỏ quý hiếm. Bình gốm đồng loạt vẽ các loại hoa màu đỏ và tranh treo tường cũng quệt đầy sơn đỏ. Chưa kể đến những cây trâm cài gắn ngọc trai đỏ, đá đỏ, hoa mẫu đơn đỏ, chuỗi hạt đỏ bày la liệt trên bàn trang điểm. Rất may mắn là tôi chưa chui vào tủ đồ của nàng ta.
Mua nhiều thứ cùng một tông màu, thật ra đó là một sở thích khá hay ho. Ví dụ như đời trước của tôi có rất nhiều đứa trẻ thích một căn phòng đồng bộ màu hồng phấn. Lí do là màu hồng gắn liền với hình tượng những nàng công chúa xinh đẹp trong các câu chuyện cổ tích.
Theo ý kiến của tôi, quần áo, xe cộ màu đỏ thể hiện sự sang trọng, sành điệu và quý phái. Màu đỏ cũng bộc lộ được sự vui mừng, hoan hỉ khi nó được chú trọng trong các lễ cưới thời phong kiến. Việc vị công chúa kia ưa chuộng màu đỏ cũng chẳng có gì là dị hợm. Ngoại trừ một điều, màu đỏ trong căn phòng của nàng ta hết sức rùng rợn. Trong các quyển truyện ma, nó được đúc kết thành một câu như thế này: “Căn phòng bị bao bọc trong một lớp âm khí dày đặc”. Nhấn mạnh hơn: “Màu đỏ là thứ màu sắc bị nguyền rủa”.
Bằng chứng cho hai câu văn trên là: Vị công chúa trong một ngày đẹp trời đã chán đời nhảy hồ tự tử. Không biết là may mắn hay bất hạnh, ngay lúc ấy thì tôi tình cờ đi ngang qua và trở thành linh hồn sống tạm trong thân xác của nàng ta.
Sau khi tỉnh dậy, có một số thứ trong phủ đã thay đổi và một số khác thì ngoài tầm hiểu biết của tôi. Tôi học cách im lặng và lạnh lùng.
Người nọ là một trong những kẻ tôi kiên dè nhất. Hắn ta quá nguy hiểm.
Và có một điểm tôi thắc mắc mãi. Tấm màn đỏ thẫm trong căn phòng ấy…
“Công chúa.” Bà vú già lên tiếng gọi nàng.
“Ừ.”
“Đến giờ ăn tối rồi ạ.”
“Ừ.” Nàng nhìn cảnh vật thêm một lúc nữa rồi đứng dậy chuẩn bị ra khỏi đình. Lúc này thì nàng mới nhận ra chàng trai ngồi xe lăng đã không còn ở đó nữa.
Nàng đắn đo một lúc, sau đó lên tiếng hỏi:
“Này, người vừa nảy là ai vậy?”
“Đó là tam vương gia, thưa công chúa.” Bà vú già có vẻ dè chừng trả lời.
“Tam vương gia?”
“Đúng vậy, thưa công chúa. Ngài ấy là con trai của Hoa quý nhân, vốn thân thể ốm yếu, nhiều bệnh, lại không được sủng. Chắc công chúa không còn nhớ, ba năm trước, ngài đã nói hoàng thượng cho tam vương gia vào phủ để tiện chăm sóc, giúp đỡ.”
“Ừ, ta đã quên rồi.” Nói xong, nàng bỏ đi.
Đêm tối dần buông xuống. Người hầu nhanh chóng dọn cơm lên trên bàn, sau đó thì đồng loạt lui ra ngoài. Căn phòng lạnh lẽo chỉ còn lại một mình nàng. Điểm tâm trên bàn được trang trí rất bắt mắt. Số lượng lẫn chất lượng đều đạt tiêu chuẩn của một bữa ăn ngon miệng đầy đủ chất dinh dưỡng. Nàng qua quýt động đũa. Hôm nay nàng cảm giác không thèm ăn như mọi khi.
Là một con ma chỉ biết hít không khí để sống, nàng đặc biệt ưa ăn và mong muốn được ăn. Cứ ngỡ “chán ăn” không có trong từ điển của nàng, không ngờ nó vẫn tồn tại ở một góc khuất nào đó để chờ thời cơ hiện hình.
Nàng mệt mỏi đặt đũa xuống, gọi người vào dọn bàn. Nàng không nghĩ rằng mình chán ăn là do vị giác. Có thể là sự ảnh hưởng từ tâm trạng. Vị tam vương gia kia chắc chắn không phải là lí do, vì nàng vốn dĩ cũng không quan tâm hắn ta là ai. Còn về cái phủ này có phải quỷ ám hay không, nàng cũng không bận tâm mấy. Nàng vốn dĩ là ma mà. Cùng lắm thì bị dọa chết một lần nữa!
Vậy là nguồn gốc là từ đâu đây?
“Công chúa! Công chúa!” Nô tì ngốc vui vẻ la lên. Qua cửa sổ, bóng dáng nàng ta chỉ vừa xuất hiện ở cổng biệt uyển, mà tiếng kêu thì đã vang vọng vào tận trong phòng.
Nàng cười mỉm. Cô ngốc về rồi!
“Em kiếm được hết mấy thứ công chúa nói rồi. Em nghe lời công chúa ra khỏi phủ hỏi xin mấy cha sứ ở nhà thờ ấy.” Nô tì ngốc hớn hở hô lên.
“Ừ.”
“Sáng mai công chúa chỉ em làm nhé.”
“Ừ.”
Nô tì ngốc cười tít mắt. Nàng ta không để ý lắm gương mặt đỏ bừng vì cố sức chạy nhanh của mình. Mồ hôi trên mặt chảy xuống nhễ nhại.
Nàng đứng dậy, nhẹ nhàng dùng cánh tay áo lau đi vệt mồ hôi trên gương mặt của nàng ta.
“Cô… công chúa!” Nàng ta lắp bắp nói. Hai cánh tay theo phản xạ nâng lên chắn trước mặt. “Để em tự lâu được rồi ạ.”
Nàng không để ý lắm vẫn tiếp tục xoa tay áo lên khuôn mặt trẻ con phì nộn của nàng ta.
“Thế đã ăn cơm chưa?”
“Chưa ạ.”
“Vậy ăn cơm với ta nhé?”
“Như thế sao được! Người là….” Nô tì ngốc kinh hãi hô lên.
Nàng liền lấy tay che lại cánh môi hồng đáng yêu của nàng ta.
“Suỵt! Phá lệ một buổi cũng có chết ai đâu.”
Nàng ta hơi ngẩn ra một tí, sau đó đưa một ngón tay lên gãi má, mặt phút chốc lại có xu thế chuyển sang màu hồng.
“Vâ… ng ạ.”
Vị giác của tôi đã trở lại rồi. Ra là tại cô ngốc này ảnh hưởng cả. Vậy nên…
“Em phải chịu trách nhiệm!” Nàng dõng dạt quyết định.
“Gì cơ ạ?” Cô ngốc giật bắn mình cầm chén cơm đầy ắp thức ăn nhìn nàng. Đôi mắt long lanh dè chừng như sợ nàng giật đồ ăn của nàng ta vậy.
Nàng hơi nghiêng đầu, chớp chớp mắt. Miệng nở một nụ cười tiêu chuẩn phúc hậu “Không có gì đâu! Em cứ ăn tiếp đi. Thức ăn còn nhiều lắm, có đói thì ta sẽ cho người dọn lên thêm.”
Hai mắt cô ngốc ngập nước nhìn nàng. Có vẻ rất nàng ấy rất cảm động trước lời nói chân thành của tôi. Thật là dễ dụ quá đi mất!
Ngoài cửa sổ trăng đã lên cao. Chúng gia nhân lục tục thay nhau thắp nến cho những chiếc đèn lồng màu đỏ treo lủng lẳng trên mái vòm dọc theo các hành lang. Ánh trăng cùng với ánh lửa leo loét chỉ làm sáng được một khoảng sân nhỏ. Cái sắc đen của đêm vẫn là con quái vật ngự trị khắp cả căn phủ. Không hiểu sao, trong cái tối tăm của không gian, mảnh sân trồng hoa mẫu đơn đỏ vẫn nổi bật một cách lạ thường.
“À công chúa! Phò mã có nhờ người về thông báo, đêm nay ngài ấy không về phủ.” Nô tì ngốc vừa ăn vừa nói.
“Ừ.” Nàng có lệ trả lời “Lần sau đừng vừa ăn vừa nói như thế, rất dễ bị nghẹn!”
“Vâng ạ.”
Dưới ánh lửa lung linh của hàng chục ngọn nến, mỹ nữ đẹp như mây chống cằm nhìn một cô bé có đôi má hồng phơn phớt.
***
Một buổi sáng cuối thu nhẹ nhàng và êm ái. Từng cơn gió se se lạnh thổi qua kéo theo mùi hương trong lành của nắng sớm.
Trong ngôi đình ở khu vườn chính, một người con gái xinh đẹp đang kiên nhẫn dạy từng mũi đan cho một cô bé ngốc.
“Ngươi phải làm thế này! Hiểu chưa?”
“Vâng!” Nô tì ngốc gãi gãi đầu, tỉ mỉ làm theo động tác mà nàng vừa hướng dẫn.
Nàng ngắm nhìn bộ dạng chăm chú của nàng ta. Vẫn cái điệu mặt ngốc nghếch đó! Vẫn là cái môi hơi vểnh lên ấy! Vẫn là hai bên má phúng phính như hờn dỗi ấy! Nhưng nhìn sao cũng không thấy “đáng ghét”!
“Thế này được chưa ạ?”
“Ừ.”
“Vậy em cứ thế mà làm tiếp ạ?” Cô ngốc hớn hở ôm cuộn len.
“Ừ.”
Lúc này thì nàng ta không ngại bày tỏ sự vui sướng quá đổi của mình. Miệng cười toe toét như nhặt được vàng.
“Ngươi ngồi xuống đây rồi đan đi. Sáng hôm nay ngươi phải làm cho ta xem. Đan len không phải học được vài mũi rồi sẽ làm được một chiếc khăn dài đâu. Ta cần kiểm chứng lại tay nghề của ngươi.” Nàng nâng tách trà lên nhấp một ngụm.
“Vâng.”
Nói rồi, nô tì ngốc ngoan ngoãn ngồi xuống, tay bắt đầu cẩn thận dùng que gỗ móc từng sợi len. Động tác tuy còn rất chậm, nhưng đổi lại thì rất tỉ mỉ, trau chuốt và có độ chính xác cao. Nàng tặc lưỡi, cái bộ dạng này thật giống lúc nàng vừa mới tập đan len. Và sau khi cơn thích thú quá đi, nàng đã vứt chiếc khăn đang làm dở vào một xó xỉnh nào đó. Nàng tự hỏi không biết tính kiên nhẫn của cô bé ngốc này ở mức độ nào? Có đủ nhẫn nại để hoàn thành chiếc khăn hay không?
Tới lúc này nàng mới nhận ra đề nghị của mình mang tính chất gây khó dễ ngầm! Nàng không hề cố ý đâu nhé!
Nhưng việc nhìn cô ngốc chú tâm làm việc cũng là một loại hưởng thụ. Có lẽ dù không nhận được chiếc khăn thì cảm giác thỏa mãn vẫn đong đầy trái tim nàng!
“Công chúa!”
Nàng quay mặt lại nhìn hai người vừa xuất hiện. Là bà vú già và chàng trai hôm trước.
“Nô tì tham kiến công chúa.”
Nàng phất phất tay bảo bà ta đứng dậy.
“Cô bé kia sao lại ngồi bên cạnh công chúa như thế? Thật là…” Bà vú già lườm mắt về phía Vân Nhi. Cô bé ngốc giật mình đứng thẳng dậy.
“Không sao! Là ta cho phép nàng ta ngồi đấy.” Nàng nhíu mày nhìn bà ta. Tay đồng thời vươn lên kéo cô bé ngốc kia ngồi xuống.
“Vâng. Nô tì hiểu rồi.”
Nàng khó chịu nhìn bà vú già. Miệng tự động buông ra lời lẽ mang ý xua đuổi.
“Nếu không có chuyện gì thì ngươi mau lui đi. Đừng cản trở nhã hứng của bổn công chúa.”
“Vâng ạ.” Bà ta vội vàng cúi đầu. Tay nhanh chóng bắt lấy thành xe lăng dịnh đẩy cả người kia cùng đi. Nhưng chưa kịp xoay đầu xe thì người kia lại lên tiếng.
“Ta muốn ngắm hoa ở đây. Không biết công chúa có cảm thấy phiền không?”
Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, thanh nhã. Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn mở miệng. Nàng liếc nhìn bà vú già đang bối rối ở sau, im lặng một chút, nàng quyết định đồng ý.
Nàng và cô bé ngốc ở trong đình. Hắn và bà vú già ở ngoài đình. Bốn người như ở hai thế giới lưỡng lập, đồng thời tồn tại nhưng cũng không liên quan gì đến nhau. Chúng tôi vẫn giữ tình trạng như thế cho đến khi mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang phủ xuống mọi ngóc ngách của khu vườn.
“Tam vương gia, ngài nên về phòng thôi. Trời nắng như thế, đứng lâu sẽ bị cảm mất.” Bà vú già mở lời khuyên can vị chủ nhân vẫn ngồi trơ như tượng đã nhìn cây cối khắp khu vườn.
Hắn ta im lặng không trả lời. Bà vú giá hơi khó xử nhưng không lên tiếng khuyên răn nữa. Nàng cũng chẳng thèm quan tâm. Tay thong thả nâng tách trà thưởng thức vị ngọt ngọt chát chát của hoa hồng khô. Vân Nhi ngồi bên cạnh có vẻ bồn chồn không yên. Sau một hồi len lén nhìn nàng rồi lại nhìn người ở ngoài đình, cô bé ngốc bắt đầu trở lại chăm chú đan khăn.
Nàng đưa mắt khắp khu vườn. Ánh mắt không chút mục đích tăm tia khắp nên, dường như nó đang cố tìm kiếm một điểm dừng thú vị hấp dẫn nào đó. Nhưng tìm mãi, tìm mãi, lắng đọng trong cặp mắt đen láy sâu hút là một lớp ánh bạc mờ sương long lanh hoàn mĩ nhưng vô hồn.
Nàng quay mặt nhìn sang bên phải, và dừng lại trên gương mặt đáng yêu của nô tỳ ngốc. Không hiểu sao lại muốn cười nữa rồi?!
“Tiểu… Vân… Nhi.” Nàng chậm rãi gọi tên cô bé.
“Dạ?” Cô bé dừng tay lại, khó hiểu nhìn nàng.
“Tự nhiên thích gọi vậy đó! Ngươi cứ làm tiếp đi!”
Cô bé ngốc cắn cắn môi, thập thò nói nhỏ:
“Công chúa! Người đang buồn sao?”
“Ừ.” Nàng thật sự đang rất buồn. Cái buồn vô cớ như mưa rào giữa hạ.
“Vì sao người lại buồn? Bọn họ… chọc giận người sao?” Hai từ “bọn họ” vừa thoát ra khỏi miêng, Vân Nhi bất giác hướng ánh mắt về hai người đang đứng ở ngoài đình, hàng lông mày hơi chau lại.
Nàng vươn tay lên xoa đầu cô bé.
“Cho dù là buồn vì lí do gì. Chỉ cần em ở bên nói chuyện với ta thì ta sẽ không cảm thấy buồn nữa.”
Mặt Vân Nhi ngớ ra một lúc. Sau đó hai bên má ánh lên hai nụ hồng đo đỏ. Không biết bao lần nàng nhìn thấy bé ngốc đỏ mặt. Cứ mỗi lần như thế, lòng nàng lại xốn xang một niềm vui khó diễn tả.
Tim bỗng nhiên lệch một nhịp.
Cái cảm giác này! Nó là cái quái gì vậy?
“Công chúa.”
Chàng trai trẻ ngồi trên xe lăng bất ngờ lên tiếng. Không gian yên tĩnh phút chốc bị phá vỡ. Sự đáng ghét này giống như chiếc đồng hồ báo thức đang êm đềm kêu tíc tắc bỗng đổ chuông ồn ã.
Nàng quay phắt mặt lại, ánh mắt chùng xuống.
“Có chuyện gì sao?’
“Từ ngày mai, ta có thể đến thư phòng của muội mượn sách được không?”
“Tam vương gia…” Bà vú già luống cuống kêu lên.
“Câm mồm.” Hắn ta gằng giọng. Hình tượng nho nhã, trầm tĩnh ban đầu bị phá vỡ, thay vào đó là sự uy nghiêm đáng sợ.
Khuôn mặt này… sao lại quen đến thế?
“Được.” Lời nói đã phát ra trước khi suy nghĩ được hình thành. Nàng hơi giật mình vì sự bất cẩn của bản thân.
“Vậy thì đa tạ hoàng muội.” Nói rồi, hắn điều khiển cho xe lăng di chuyển.
Màu nắng trải lênh láng khắp khu vườn, đậm đặc, gay gắt. Nàng muốn chết ngộp trong cái màu nắng sền sệt bỏng rát đó. Mùi nắng như một thứ gì đó bị đốt cháy đến khét lẹt, tởm lợm khiến người ta buồn nôn.
Một hình ảnh màu đen xoay tròn trong đầu. Ánh lửa đỏ rực cháy như một con quỷ đang cắn nuốt vạn vật. Mặt đất nứt ra thành một cái hố đen sâu hút, xoắn lại theo từng vòng và hẹp dần như một cái phễu. Dòng nước cuồn cuộn rót vào. Dưới đáy phễu vang lên tiếng ùng ục như ai đó bị sặc nước. Âm thanh ám ảnh ấy kết thúc khi cái phễu bị bóp méo thành một thứ hình dạng vô định hình.
“Thế Hằng…” Nàng thều thảo kêu lên.
“Công chúa! Công chúa! Người sao thế?”
Nàng rùng mình. Trên trán mồ hơi chảy xuống đầm đìa. Nàng phất tay ý bảo không sao, sau dó loạng choạng đứng dậy rời khỏi đình.
Vân Nhi lo lắng đi theo phía sau. Nàng ta khó hiểu tự hỏi: “Công chúa, người gọi tên phò mã làm gì vậy?”
Mặt trăng lên cao. Qua khung cửa sổ, nàng ngắm nhìn cảnh đêm buồn tẻ. Không phải ngày rằm, trăng không tròn cũng chẳng sáng. Để bắt kịp thời đại của thi ca, nàng đành viết tạm hai câu thơ không vần không quy luật này lên trang giấy:
“Đêm dài như con sông đổ về biển
Trăng không tròn biết lấy gì mà tức cảnh sinh tình đây?”
Nàng tự giễu hai dòng thơ “vượt trước thời đại” của mình. Đồng thời tự hỏi nếu đem nó cho bọn nô tài lan truyền khắp kinh thành thì mình có được đời sau nhắc đến là “Nàng công chúa phát minh ra thể thơ tự do” hay không. Bắt chước động tác thanh tao của các vua chúa trên phim truyền hình, nàng vén tay áo nhẹ nhàng đặt bút lông xuống.
Mùi mực thơm, giấy Tuyên Thành cổ xưa, nghiên mực được mài nhẵn nhụi, bút lông mềm, tất cả đều tô đậm vẻ đẹp của một thời quá khứ vàng son vang bóng. Ngoại trừ nét chữ đang uốn lượn thành những đường cong rối mắt, vận dụng nhuần nhuyễn đặc trưng của phong cách trừu tượng phương Tây, phá vỡ những chuẩn mực của ngành viết thư pháp truyền thống đã tạo nên một loại cách tân độc đáo có một không hai.
Nàng nhìn chằm chằm tờ giấy chưa khô mực ở trên bàn. Sau một lúc đấu tranh nội tâm dữ dội, nàng đành đau đớn kéo nó xuống bàn và âm thầm “thủ tiêu”. Thuận tay, nàng kéo mấy trang giấy mà người kia đã viết thế vào chỗ trống trên bàn. Ngụy trang hoàn tất!
Nàng thở dài thườn thượt. Quả thật thú chơi chữ tao nhã này không giành cho những đứa “chỉ chơi cho vui” như nàng. Thế là, nàng quyết định đọc sách để… tự ru ngủ.
Nàng lục lọi tủ sách, lật hết quyển này đến quyển khác, nhưng vẫn chưa nhắm trúng mục tiêu. Vì thể loại sách ở đây quá hạn hẹp và cứng nhắc, nàng muốn tìm một quyển nào đó có vẽ tranh minh họa để đọc đỡ chán hơn. Nhưng có vẻ thời đại bấy giờ chưa phát triển phương pháp này, hoặc là bọn họ theo tiêu chí tiết kiệm sức lực tối đa, chỉ áp dụng cho sách thuốc và… xuân cung đồ.
Sau một hồi bới móc, nàng tìm thấy một quyển sách viết về địa lý hợp với tiêu chuẩn của mình. Bên trong có rất nhiều trang vẽ sơ lược một vài bản đồ của các quốc gia lân cận. Đang lật xem khí thế, bỗng một vật từ trong cuốn sách rơi ra.
“Chiếc khăn đỏ ư?” Nàng cầm nó lên, tay mơn trớn tấm lụa được gói gém cẩn thận thành một hình vuông ngay ngắn. Từ khi sống trong thân xác của cô công chúa này, nàng thật sự phát ngán mấy thứ màu đỏ. Nàng chán ghét định nhét nó lại vào cuốn sách. Nhưng rồi nàng nhận ra, bên trong tấm vải đặt một vật rắn có kích thước rất nhỏ. Một cảm giác thôi thút xộc thẳng lên não!
Nàng từ từ bóc lớp vải bên ngoài ra…
“Két!” Cửa bị đẩy ra. Một dáng người cao gầy tiến vào. Trong bóng đêm, hắn ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh với những bước chân trầm ổn, dáng đi thong thả và một cặp mắt đen sâu hun hút như lẫn vào bóng tối. Đột nhiên, hắn ta dừng lại. Đôi mắt tinh tường nhìn về người đang ngồi ngay ngắn trên giường.
“Công chúa, đã trễ thế này nàng vẫn chưa ngủ sao?” Hắn phát ra tiếng cười nhẹ, tiếp tục thong dong tiến về phía trước.
“Ta không ngủ được.” Cơn nhức đầu âm ỉ, những hình ảnh lúc rõ lúc mờ khiến nàng thật sự mệt mỏi.
“Thế mà ta cứ tưởng nàng đang chờ ta cơ đấy.” Hắn đứng trước mặt nàng. Dưới ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn cầy, nàng có thể nhận ra ý cười dịu dàng trong đôi mắt hắn. “Nên đi ngủ rồi, công chúa của ta.”
Hắn đưa tay lên vuốt sợ tóc của nàng. Nếu như mọi khi, nàng sẽ mặc kệ những hành động của hắn ta. Nhưng hôm nay, nàng cảm thấy thật hoảng loạn. Nàng hất tay hắn ta sang một bên. Khuôn mặt nâng lên nhìn thẳng vào đôi mắt đang tỏ thái độ kinh ngạc của hắn.
“Thế Hằng, chàng biết vật này chứ?” Nàng lấy từ trong tay áo một mảnh đá màu xanh ngọc nhỏ, dẹp, hình tròn, được móc vào hai sợ dây màu đỏ, trên viên đá có khắc một chữ “Trân” rất đẹp.
Hắn ta liếc nhìn vật trên tay nàng, nhướn mày, hắn ta ngạc nhiên thốt lên:
“Nàng vẫn còn giữ nó sao?” Hắn cười vui vẻ “Thuở ấy nghèo hèn, phải bày một gian hàng viết chữ trên phố để kiếm sống. Ta nhớ hôm ấy nàng bảo ta viết chữ, sau đó ngại ngùng đưa cho ta mảnh ngọc này để trả công. Ta từ chối mãi, nàng vẫn khăng khăng không nhận. Nếu không phải ta dúi nó vào tay nàng rồi bỏ chạy, thì chắc vật này hiện tại đã là của ta rồi.”
“Sao lúc ấy chàng lại không nhận?”
“Vì mảnh đá ấy rất quý, mà chữ viết của một tên thư sinh vô danh tiểu tốt như ta thì không đáng giá như thế.”
“Chẳng phải giờ chàng đã là trạng nguyên rồi sao? Lại còn là phò mã của ta…”
“Ta vẫn không hề xứng đáng. Mảnh đá đó, rất là quan trọng…” Hắn ta chậm rãi nói, đôi mắt vẫn khóa chặt lấy nàng, “… Đúng không?”
Nàng đưa mắt nhìn vật trên tay. Một lúc sau, nàng siết chặt nó lại.
“Ừ! Nó rất quan trọng đối với ta.”
Sáng hôm sau, đợi hắn ta rời khỏi, nàng liền bí mật đến thư phòng. Trước khi đi, nàng đã đuổi hết bọn nô tỳ và gia nhân ra khỏi sân, ra lệnh từ thời điểm này cho tới trưa bọn họ không được làm phiền nàng. Riêng Vân Nhi thì nàng đã cho cô bé tạm thời nghỉ việc để hoàn thành xong chiếc khăn len trước ngày sinh nhật.
Nàng cần phải thay đổi quan điểm ngay từ lúc này. Những cơn nhức nhối chi phối bản thân đã nhắc nhở nàng một điều: Nàng đang cố tình làm lơ hiện thực, vô tình đẩy mình vào một cái giếng sâu hẹp và dần chết mòn trong đó. Cuộc sống không hề đơn giản, cho dù đó là một cuộc sống tạm bợ trong thân xác người khác. Nàng cần làm tròn trách nhiệm, sống tiếp cuộc đời của thân xác này theo phương hướng mà nàng làm chủ. Cô ta chính là nàng, nàng chính là cô ta. Sự thật này không thể nào thay đổi nữa rồi.
Nàng lấy tay vỗ vỗ đầu, cố nhớ lại những kí ức vụng vặt khi nàng là một con ma phiêu đãng tứ phương. Thời đại nàng đang sống? Vị vua đang cai trị? Và gia đình hoàng tộc của nàng? Mọi thứ như rối tung lên.
Tên vương triều thì nàng không biết, và cũng không cần biết. Nhưng vị vua của vương triều này thì lại là một nhân vật rất đáng quan tâm. Hắn ta và nàng đều là do Hoàng hậu sinh, nghe nói là một hoàng tử có tư chất thông minh. Điều này được chứng minh trong cuộc đấu tranh gay gắt giành ngôi vị, hắn là người chiến thắng duy nhất. Các vị hoàng tử khác gồm đại hoàng tử, tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử đều lần lượt bị chết thảm. Sau khi nhị hoàng tử lên ngôi vua, nàng chiếm được nhiều đặc ân hơn trước. Nàng có phủ riêng rộng lớn và dường như số chi tiêu khổng lồ đều được chu cấp từ hoàng cung.
Có điều gì đó rất kì lạ khiến nàng cảm thấy mọi thứ không thực. Chẳng hạn như nàng chưa hề gặp vị hoàng huynh trong truyền thuyết kia. Mọi người luôn khăng khăng rằng nàng và hắn là một đôi huynh muội tình thâm, nhưng khi cô công chúa nhảy hồ tự tử, nàng cũng không hề thấy bóng dáng hắn đến thăm muội muội yêu dấu của mình. Trước đây thì nàng không rõ, nhưng từ khi nhập vào thân xác này, một lần triệu kiến vào cung cũng không hề có. Quan trọng hơn cả, nàng không có thực quyền trong chính căn phủ của mình. Mọi thứ đều do vị phò mã kia bài bố. Hắn ta gây cho nàng một cảm giác rất âm u, đáng sợ. Nhưng những thứ hắn ta thể hiện ra bên ngoài lại hoàn toàn trái ngược với cảm giác của nàng.
Trong số các hoàng tử, chỉ có Tam hoàng tử vì cơ thể ốm yếu, thân thế nhà mẹ lại ti tiện nên không có khả năng tranh đấu là còn sống sót. Cho dù là một vương gia không có thực quyền, nhưng tại sao hắn ta lại ở trong phủ của nàng? Theo như lời bà vú già nói, hắn ta được nàng chấp nhận mới chuyển vào phủ. Suy ra, mối quan hệ giữa công chúa và hắn rất tốt. Vậy thì tại sao mỗi lần gặp nàng hắn ta đều bộc lộ thái độ lạnh lùng như thế? Phải chăng là có điều gi đó xảy ra trước lúc cô công chúa kia chết mà nàng không biết?
Tôi cắn môi, cố gắng nhớ lại cái ngày mà cô công chúa kia lao xuống hồ nước như một con thiêu thân. Sau khi lởn vởn ở mấy khu thanh lâu, tiểu quán để rình xem “chuyện tốt” của kẻ khác, tôi mệt mỏi lết tấm thân trong suốt của mình về phủ công chúa để nghĩ dưỡng. Lúc ấy trời tối đen như mực. Từ xa, tôi nhìn thấy một khoảng không vụt sáng rồi tắt hẳn. Tôi tò mò chạy đến đó thì đã thấy cô công chúa kia nhảy tõm xuống hồ. Sau đó thì chưa kịp hiểu được chuyện gì đang xảy ra, linh hồn tôi đã bị hút vào thân xác của cô ta và chìm vào giấc ngủ sâu.
“Khoan đã! Mình đã thấy một ai đó đứng trên hồ.” Tôi nhíu mày, cố gắng hồi tưởng lại nhưng trong đầu chỉ hiện lên một lớp sương mỏng. Màn sương trắng xóa ấy che khuất một dáng người.
“Là ai? Mau hiện ra đi” Tôi nói thầm trong lòng, nôn nóng sờ soạng trong lớp sương mù trắng xóa. Nhưng dù có cố gắng thế nào, mọi thứ vẫn mờ mịt và không có đáp án.
“Hoàng muội! Muội sao thế?”
Tôi quay mặt lại. Tam vương gia đã ở sau tôi tự lúc nào không hay. Hắn ta khoát một bộ áo xanh trang nhã, ngồi ngay ngắn trên chiếc xe lăng chuyên dụng của hắn. Vẫn như mọi khi, gương mặt hắn âm trầm và xa cách.
“Không có gì…” Tôi xoa trán, che khuất gương mặt tái xanh của mình. “Huynh vào đây làm gì thế?”
“Hôm trước ta có hỏi xin muội vào thư phòng lớn mượn sách. Muội đã đồng ý rồi.”
“À, vâng! Muội quên mất.” Tôi kéo ghế, ngồi xuống. “Huynh cứ tự nhiên đi.”
Hắn không để ý tới tôi nữa, điều khiển bánh xe đi xung quanh các kệ sách.
Tôi siết chặt hai bàn tay, mồ hôi vã ra như tắm. Tam vương gia… hắn ta có liên quan gì đến cái chết của cô công chúa không? Nhưng một vị vương gia không quyền lực phải sống nhờ trong phủ của em gái, làm sao có thể bức tử một cô công chúa tôn quý được? Cũng không ngoại trừ khả năng hắn ta âm thầm nuôi thế lực, đợi thời cơ giành lại chính quyền. Cô công chúa này chỉ là quân cờ bị hắn sai khiến.
Nàng lắc đầu. Thật vớ vẩn! Chuyện này quá phi logic!
“Công chúa!”
Nàng giật mình nhìn thấy hắn xuất hiện ở trước mặt, cách nàng chỉ có một bước chân.
“Có… chuyện gì sao?” Nàng miễn cưỡng nói.
“Hoàng muội có vẻ không được khỏe lắm thì phải?”
“Không sao! Đêm qua không ngủ ngon thôi.”
Hắn im lặng nhìn nàng. Sau đó không nói gì nữa mà cúi đầu xuống đọc sách.
Đầu nàng rối như tơ vò. Một khi đã tìm hiểu, nàng cảm thấy mọi chuyện dần lệch khỏi những suy nghĩ đơn giản ban đầu.
“Hoàng huynh!”
Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng.
“Huynh có ý với cô nương nào không? Muội sẽ xin ý hoàng thượng ban hôn cho huynh.”
Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng kì lạ. Tay hắn gấp cuốn sách lại, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào nàng.
“Muội muốn đuổi ta ra khỏi phủ sao?”
“Không phải! Sau khi huynh cưới vợ, huynh có thể ở lại phủ.”
“Muội không thấy chuyện đó rất buồn cười à?” Hắn nhếch môi giễu cợt.
“Nếu không, muội sẽ xin hoàng thượng xây cho huynh một phủ độc lập.”
“Đừng có nói chuyện buồn cười nữa! Kiếp này ông trời đã định ta phải chôn vùi cả cuộc đời ở phủ công chúa. Cô độc chết đi. Muội không thể thay đổi bất cứ thứ gì cả!” Hắn gầm lên.
Đây là lần thứ hai nàng thấy hắn giận dữ. Dường như trong con người hắn có cái gì đó đang chôn chặt, kìm hãm. Nỗi bất lực chăng?!
Nói xong, hắn điều khiển xe bỏ đi.
Nàng mờ mịt rời khỏi thư phòng. Mọi suy nghĩ đều bị đình trệ. Suy đoán của nàng là sai ư? Hay vì hắn ta đóng kịch quá giỏi?
“Công chúa! Thì ra người ở đây!”
“Vân Nhi.”
“Em sắp làm xong khăn len rồi. Mấy ngày nữa sinh nhật của người, em có thể tặng người đúng hẹn.” Cô bé ngây ngốc cười. Nụ cười vô tư như ánh sáng buổi sớm dịu nhẹ ấm áp. Nhiều lúc nàng cảm thấy thật ghen tị làm sao!
“Ừ! Ta rất mong chờ món quà của em.”
Cô bé mỉm cười thỏa mãn.
“Vân Nhi này…”
“Dạ!”
“Nếu được ra phủ, em sẽ đi đâu?” Nơi u ám, đen tối này không hợp với em chút nào.
“Về quê ạ.” Cô bé trả lời không suy nghĩ. “Tuy ba mẹ em đã mất, nhưng em vẫn muốn về đó. Không hiểu tại sao nữa?”
Sau đó cô bé huyên thuyên kể về những kỉ niệm ngày thơ bé. Nàng trìu mến nhìn gương mặt bừng sáng ấy khi nhắc đến những người thân yêu. Hạnh phúc rất đỗi đơn giản. Chỉ có điều, thời gian đã mai một đi tâm hồn nàng. Những kí ức của kiếp trước, nàng đã quên mất từ lâu rồi.
Bỗng nhiên Vân Nhi nắm lấy bàn tay nàng.
“Nhưng công chúa đừng lo. Em sẽ không rời xa công chúa đâu.” Cô bé đỏ mặt nói.
“Nếu ta đuổi đi thì sao?”
“Công chúa sẽ không đuổi.”
“Ngươi chắc chắn như vậy sao?”
“Vâng.”
“Đúng là ta không nỡ đuổi ngươi thật.”
“Em biết mà!” Cô bé lại cười. Một nụ cười vui sướng.
Cuộc sống, như thế là đủ. Không biết tương lai sẽ trôi dạt về đâu. Nhưng trước hết, phải sống cho hiện tại.
Tôi và cô bé, dường như đang chớm nở một thứ tình cảm kì lạ.
Ngày sinh nhật của nàng cuối cùng đã tới. Không tiệc tùng, không ca múa linh đình, không khách khứa. Mọi thứ vẫn lặng lẽ diễn ra như thường ngày. Chỉ có điều, khi hoàng hôn buông xuống, mặt trời có vẻ đỏ rực hơn, kéo theo một mảng trời như chìm trong bể máu. Những chiếc đèn lồng màu đỏ treo lủng lẳng với tần số dày đặc hơn mọi ngày. Ngoài sân, khoảng đất trồng hoa mẫu đơn không hiểu sao lại càng thêm rực rỡ.
Trong căn phòng lượn lờ mùi trầm hương, một cô gái xinh đẹp đang ngồi trên giường suy nghĩ mông lung. Nàng thẫn thờ ngắm nhìn tấm rèm đỏ thẫm thướt tha rũ xuống ở trước mặt. Hôm nay nàng khoác một bộ váy màu đỏ, đuôi váy thêu chim phượng rất cầu kì, mĩ lệ. Mái tóc nàng chỉ búi một lọn nhỏ cố định bằng trâm gỗ ở sau đầu, ngoài ra thì đều xõa dài chấm đất. Nàng ngồi trên giường, tay vuốt ve mảnh ngọc khắc chữ “Trân”.
Cửa mở! Là người kia.
“Sao hôm nay chàng về sớm thế?”
“Sinh nhật của nàng, vi phu tất nhiên phải về sớm.”
Lần đầu tiên, nàng thấy hắn ta mặc đồ màu đỏ. Trên áo thêu hình rồng, càng làm tăng thêm vẻ tuấn mĩ và uy nghi của hắn. Thật kì lạ! Nàng có cảm giác bộ áo của hắn và mình là một cặp.
“Nàng xem, đây là quà của nàng!” Hắn mở nắp hộp gỗ đang cầm trên tay. Bên trong là một cây trâm màu vàng xinh đẹp. Đầu trâm gắn hoa bỉ ngạn khắc bằng ngọc đỏ, vô cùng tinh mĩ và hớp hồn người.
Lại màu đỏ! Nàng thở dài trong lòng.
“Để ta đeo nó cho nàng.” Hắn nhẹ nhàng cài nó lên mái tóc nàng. Đây là công việc mỗi sáng hắn đều làm. Nàng đã quen thuộc đến phát ngán.
Nàng im lặng. Chỉ mong hắn mau chóng rời đi. Nhưng có lẽ đây là một ước mơ xa xỉ.
“Nàng biết không, ta đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu rồi!”
Hắn dịu dàng đặt bàn tay lên trên gương mặt nàng, mơn trớn thật nhẹ. Sự đụng chạm da thịt khiến nàng khó chịu.
“Nàng còn nhớ cái ngày chúng ta gặp nhau lần đầu tiên không? Nàng đã che chở cho ta khỏi đám người ngu ngốc đó.”
Nàng giật mình. Hắn ta đang nói cái gì thế?
“Sau đó, nàng lại tiếp tục che chở ta khỏi bàn tay của ả ta. Nếu không có nàng, thì sẽ không có ta ngày hôm nay.” Hắn thâm tình nhìn nàng.
“Thế Hằng! Chàng đang nói gì thế?”
“Thế Hằng ư?” Hắn mỉm cười, tay giật lấy mảnh ngọc trên tay nàng. “Hắn ta là kẻ đáng chết! Làm sao nàng có thể tặng mảnh ngọc này cho hắn? Nó vốn dĩ là của ta.”
Gương mặt hắn đanh lại, đôi mắt long lên sòng sọc như một con thú hoang đối diện với kẻ thù của mình.
“Nhẽ ra hôm đó ta phải giết hắn thay vì là giết tên ngu ngốc kia. Nhẽ ra ta phải cắt đứt gân mạch của hắn thay vì đánh gãy chân hắn như đã làm.” Hắn siết chặt lấy mảnh ngọc, tay và trán nổi lên gân xanh.
Đột nhiên, hắn cười khùng khục như một kẻ điên.
“Nàng nói nàng yêu hắn, nàng yêu hắn vô cùng.”
“Vậy… còn ta thì sao?” Hắn thôi cười, đôi mắt thê lương nhìn nàng.
“Ngươi là ai?”
“Nàng không nhớ ta thật sao?” Mày hắn nhíu lại “Cũng phải! Ngay tới cả hắn nàng cũng không nhớ, làm sao có thể nhớ ta được.”
“Vậy để ta nhắc lại cho nàng. Ta là tam hoàng huynh của nàng, là ca ca yêu quý của nàng đây.”
Nụ cười của hắn trở nên vặn vẹo. Khuôn mặt hắn méo mó. Những hình ảnh chân thật ồ ạt kéo tới.
“Nàng đang nhớ lại phải không? Cái ngày mà nàng kéo ta ra đằng sau, bảo vệ ta khỏi cái đám ngu ngốc giễu cợt ta ở trong cung.” Đúng! Hắn ta là con trai của Hoa quý nhân. Bà ta vốn là một ả nô tì thấp kém, một đêm ân sủng hoài được long thai mới có thể đạt được tước vị. Con trai của bà ta tất nhiên bị mọi người xa lánh và khinh bỉ. Nàng là người đồng cảm duy nhất với hắn.
“Tiếp tục đi, nàng hãy nhớ lại cái ngày mà nàng cứu ta khỏi tay ả đàn bà đó.” Trong căn phòng hoàng cung tráng lệ, một người đà bà mặc cẩm y xinh đẹp giận dữ ném đồ đạc khắp mọi nơi. Đứa bé trai ôm đùi sợ hãi trốn trong một góc khuất. Thế nhưng mụ ta vẫn tìm được nó. Bà ta cười điên cuồng. Bọn nô tì lạnh lùng đứng cách xa một bên. Bà ta giơ tay định kéo đứa bé ra. Nhưng rồi….
“Lúc ấy, nàng xuất hiện, xô ả ta va vào chiếc bình sứ bên cạnh. Tuyệt với! Ả ta biến mất khỏi cuộc đời ta ngay từ lúc đó.”
Nàng run rấy nhìn hai tay. Máu, vết máu loang lồ khắp khuôn mặt người đàn bà điên đó. Bà ta trợn tròn hai mắt. Cái chết bất ngờ khiến khuôn mặt ả ta pha lẫn nỗi kinh hãi và dữ tợn.
“Cái màu đỏ trên người ả làm ta thích thú.” Tiếng cười kì dị lại phát ra từ trong cổ họng hắn. “Sau đó ta chuyển đến sống cùng nàng. Những ngày tháng ấy thật hạnh phúc làm sao! Sau một cơn sốt nặng, cuối cùng nàng đã hồi phục và quên tất cả. Nàng thường chơi đùa với ta, luôn ngọt ngào gọi ta là tam hoàng huynh. Những lần ta phát bệnh, nàng cực kì sợ hãi. Ta bảo nàng hãy tặng ta một thứ gì đó màu đỏ, ta sẽ không phát bệnh nữa. Thế là nàng bắt đầu sưu tập những thứ màu đó.”
Đúng! Nàng sưu tập rất nhiều thứ màu đỏ. Có cái gì mới, nàng đều đưa cho hắn. Nhưng hắn vẫn phát bệnh rất thường xuyên. Nàng sợ hắn sẽ chết. Và rồi nàng bắt đầu thói quen sử dụng đồ màu đỏ. Trong ý nghĩ non nớt của một đứa trẻ lên sáu, nàng tưởng rằng màu đỏ là một thứ thuốc thần kì: Nó sẽ giảm đi những cơn dày xéo của căn bệnh kinh niên đang quấn lấy hắn.
Nhưng rồi, cái tình cảm huynh muội thuần khiết ấy đã bị hắn bóp méo. Khi nghe nàng bày tỏ người yêu trong lòng, một kế hoạch kinh khủng âm ỉ trong suy nghĩ của hắn.
Ngày nàng thành hôn, mọi việc mới được phanh phui. Hắn gọi nàng ra khỏi phòng tân hôn, lấy lí do muốn tặng cho muội muội thân nhất một món quà bất ngờ. Nàng rất vui vẻ, mặc kệ những quy tắc cổ hủ, nàng đến bờ hồ gặp hắn.
Món quà mà nàng mong chờ đó chính là một người đàn ông bị tra tấn dã man, mặt mày bê bết máu. Tóc hắn rũ rượi phủ xuống mặt, hắn phát ra những tiếng thở phì phò như sắp hết hơi. Nhưng nàng có thể nhìn thấy hõm mắt bị khoét sâu của hắn. Không có con ngươi, chỉ có máu tanh đầm đìa và vụn thịt lẫn lộn với bùn cát.
Nàng thét lên kinh hãi.
Hắn ngồi một bên cười thỏa mãn, miệng phát ra những âm thanh đáng sợ.
“Nàng nhận ra đó là ai không?”
Nàng run rẩy đứng như chôn chân xuống đất.
Hắn ta tiến lại gần cái người đang nằm thoi thóp dưới đất, trên tay nắm chặt một bó đuốc rực lửa. Hắn ném bỏ đuốc về phía người kia. Ngọn lửa phừng cháy trong đêm, cắn nuốt từng thớ thịt, chôn vùi một sinh mệnh. Người kia thét lên đau đớn. Hắn ta dồn hết sức lực cuối cùng lết đến bên hồ rồi hòa mình vào dòng nước lạnh băng. Dòng nước tĩnh lặng lan ra từng đợt sóng lớn. Bóng trăng in trên nước méo mó thành những vệt sáng bị bẻ cong, nhuốm màu đỏ thẫm của máu.
Lúc ấy nàng chỉ nghĩ đó là một người duy nhất. Nàng không ngần ngại nhảy xuống hồ…
“Đó không phải là Thế Hằng. Ta cũng không ngờ nàng lại tìm đến cái chết một cách dễ dàng như thế.” Giọng nói âm trầm của hắn vang lên.
“Thế người đó là ai?”
“Là nhị hoàng huynh của nàng. Ta phải giết chết tên ngu ngốc đó mới có thể thay hắn lên làm hoàng thượng, mới có đủ khả năng che chở cho nàng.”
“Không thể nào? Mọi người sẽ biết…”
“Không thể biết được. Vì ta và hắn vốn là anh em sinh đôi.”
“Cái gì?”
“Năm đó Hoa quý nhân sinh ra hai đứa con trai, nhưng hoàng hậu đã đem một đứa đi. Bà ta không có khả năng sinh con, nên đã cướp đi đứa con từ tay ả nô tì ti tiện đó.”
“Sao huynh có thể gọi mẹ mình như thế?”
“Mẫu thân ư? Mụ ta vốn không coi ta là con trai. Đối với mụ ấy, đứa con trai duy nhất là nhị hoàng tử. Mụ ta phát điên khi hoàng hậu đem đứa con trai yêu quý đi. Ta chỉ như một con thú bị mụ ta đem ra trút giận.”
Có lẽ, Hoa quý nhân đã phát điên khi bị lấy mất con. Sau đó bà ta bị hoang tưởng rằng mình chỉ sinh một đứa bé.
“Mặc kệ ả ta. Ta chỉ cần có muội.” Hắn ôm chầm lấy nàng. “Bọn họ chết hết rồi. Ta sẽ đóng tròn hai vai là phò mã và hoàng thượng, sẽ không ai có thể ngăn cản ta và muội đến với nhau.”
Nàng đờ đẫn nhìn tấm màn màu đỏ rũ xuống ở trước mặt. Nàng nhớ ra rồi. Lúc nàng lén lút vào phòng của cô công chúa, nàng đã nhìn thấy tâm màn này. Nhưng nó vốn dĩ có màu đen, tô điểm lên đó là những đóa hoa bỉ ngạn màu đỏ. Sau khi nàng tỉnh dậy thì tấm màn bị thay đổi lúc nào không hay.
“Trân Nhi, hôm nay ta có gửi một món quà đến Thế Hằng. Hắn ta chắc chắn sẽ vui lắm.”
Món quà ư?
“Hắn ta sẽ được tự do. Ta không nhốt hắn ở trong phủ nữa. Thế nào, nàng vui không?”
Nàng thở ra, như vậy cũng tốt. Nhưng…
“Còn ta thì sao? Ngưoi có cho ta tự do không?”
“Không bao giờ. Nàng chính là của ta. Nàng phải mãi mãi ở bên ta. Làm sao ta có thể để nàng rời khỏi ta được.” Hắn bóp chặt vai nàng, đôi mắt ánh lên những tia hoảng sợ và giận dỗi.
”Có phải là nàng vẫn còn yêu Thế Hằng hay không? Đúng! Chắc chắn là vậy rồi!” Hắn cười điên khùng. “Nàng nên quên hắn đi. Trước khi ta thả hắn, ta đã bắt mấy tên ăn mày đến phục vụ hắn rồi.”
Nàng trợn mắt kinh hoàng. Hắn ta, hắn ta quả là ma quỷ! Tại sao hắn có thể làm nhục người khác như thế?
“Đêm nay, nàng phải là của ta.” Hắn nắm lấy tay nàng, đẩy ngã nàng xuống giường. Gương mặt hắn vùi vào hõm cổ của nàng. Nụ hôn lành lạnh ồ ạt khắp cổ và hai bên vai.
Cuộc đời của nàng như một trò đùa. Khi là một con ma phiêu đãng, nàng tự do nhưng cô độc. Khi là một cô công chúa, nàng xinh đẹp, quyền lực nhưng bị cầm tù. Thật may mắn! Trong suốt quãng đời tăm tối mù mịt ở trần gian này, nàng bắt gặp ánh sáng suy nhất của lòng mình. Vân Nhi, Vân Nhi, ta sẽ gặp được em đúng không?
Nàng rút cây trâm bỉ ngạn hoa trên đầu, đâm mạnh vào ngực người kia. Máu tuông xối xả hòa vào lớp váy đỏ rực rỡ của nàng. Cái màu đỏ ảm đạm thê lương như một dòng nước lũ nhấn chìm sự sống, xóa sạch cái vết nhơ ô uế đang bao phủ khắp không gian.
Hắn ta không tỏ vẻ kinh ngạc trước hành động của nàng. Đôi mắt hắn vẫn sâu hoắm, tăm tối và bí ẩn. Hắn nở nụ cười với khóe miệng đang rỉ máu. Trước khi tắt thở, hắn nắm chặt tay nàng. Dường như trong suy nghĩ của hắn, đó là sự ràng buộc cuối cùng, là mối an ủi ngọt ngào mà hắn hi vọng được nhận từ người hắn yêu nhất.
“Nếu ngươi biết, muội muội ngươi thật sự đã chết. Ngươi có hối hận với kế hoạch của mình hay không?”
…
Nàng mở cửa chạy ra ngoài. Nàng hối hả kéo những chiếc đèn lồng xuống, vứt chúng xung quanh căn phòng. Những chiếc nến bén lửa vào giấy, men theo những cột gỗ, tạo nên một ngọn lửa ngày càng lớn. Khoảnh sân trồng hoa mẫu đơn đã héo rũ tự lúc nào. Nàng ngoảnh mặt nhìn nó lần cuối, sau đó thật nhanh rời khỏi.
“Vân Nhi, em ở đâu?” Nàng chạy tới căn phòng riêng biệt của Vân Nhi ngay cạnh biệt uyển của nàng. Nhưng cô bé không có ở đó.
Nàng đờ đẫn nhìn xung quanh, không biết nên đi đâu tiếp theo. Đột nhiên, một người nắm lấy tay nàng.
“Thế Hằng! Ngươi không sao chứ?”
“Không! Mau đi thôi!” Hắn ta trông có vẻ chật vật hơn mọi ngày. Nhưng…
“Ngươi đứng được sao? Không phải ngươi bị huynh ấy…”
“Ta biết y thuật nên tự chữa… Công chúa, không còn nhiều thời gian nữa rồi. Chúng ta lợi dụng lúc mọi người đang rối loạn chứa cháy thoát khỏi đây thôi.”
“Nhưng còn Vân Nhi. Ta muốn dẫn cô bé theo.”
“Cô bé sẽ đi sau. Lúc nãy ta có gặp nàng, nàng ấy đưa cho ta cái này.” Nói rồi, hắn lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn len màu hồng rất dài.
Tôi cầm lấy khăn len, nơi khóe mắt cay cay.
“Cô bé nói công chúa hãy về quê cô bé sống. Nơi đó cách kinh thành rất xa. Sẽ không ai tìm được công chúa đâu. Đợi một thời gian mọi chuyện lắng xuống, cô bé sẽ đi tìm công chúa.”
Tôi siết chặt chiếc khăn vào lòng. Đầu đã đưa ra quyết định.
“Đi thôi!” Tôi sẽ chờ em. Cô bé của tôi.
Con đường phía trước dài dằng dặt, có hai bóng hình vụt chạy trong đêm.
***
“Công chúa, xin lỗi! Ta đã nói dối nàng. Vân Nhi vì cứu ta, cô bé đã tự nguyện dâng hiến cơ thể cho những tên ăn mày thối tha bẩn thỉu đó. Cô bé nói rằng: “Phò mã là người mà công chúa yêu nhất. Xin hãy dẫn công chúa đi, cũng nhau xây dựng tổ ấm của hai người. Vân Nhi trên trời có linh thiên, cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.” Nói rồi, nàng dúi vào lòng ta một chiếc khăn dài màu hồng. Những tên ăn mày kia bắt lấy tay nàng, đè nàng xuống mặt đất. Ta nghe thấy tiếng áo bị xé và tiếng cười dâm ô kinh tởm của bọn chúng. Nhưng công chúa! Ta không đủ dũng cảm để che chở cho cô bé ấy. Ta là kẻ hèn nhát. Ta rất sợ hãi. Ta định tự tử sau khi cứu nàng thoát khỏi nơi đó. Nhưng liệu điều đó có đúng không, khi ta đang sống dựa trên sự hi sinh của một người?
Ước gì thời gian có thể quay lại. Ta sẽ không ngần ngại được chết, để Vân nhi thay ta cứu nàng. Lúc đó, chắc chắn nàng sẽ hạnh phúc lắm. Vì nàng ấy mới chính là người nàng yêu, phải không công chúa?”
_Hết_
Đây là truyện ngắn thứ tư trong cuốn "Chung một mái nhà" - tuyển tập truyện ngắn tự in do mình sáng tác. Vì là hàng tự in, tự thẩm, tự luyến, tự cuồng nên mình sẽ đợi một ngày đẹp trời nào đó mới đăng tiếp ba truyện còn lại :3.